Quý Đại Bảo nhìn ánh mắt Tô Vân Ôn, không khỏi mang theo chút thương hại.
Người khác có thể không biết, nhưng nó vô cùng rõ ràng, chú nhỏ chính là kẻ có thù tất báo, hơn nữa còn cực kỳ thù dai nhớ lâu.
Đời trước, lúc chú nhỏ vừa về Lãnh gia, vì bị què một chân nên lúc đi đường cũng bị nhóm con cháu thế gia lén chê cười, lúc ấy chú nhỏ chẳng nói gì, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, đám con cháu thế gia kia đều gặp sự cố, hơn nữa việc kinh doanh của gia tộc họ cũng xuống dốc không phanh.
Trưởng bối của họ tới cầu xin, nhưng dù đứng ngoài kêu trời khóc đất tới mức nào thì chú nhỏ cũng không quan tâm, mặt mày lạnh lẽo, con ngươi ám trầm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Sau đó, mấy gia tộc đó cố lết hơi tàn rời khỏi Tô Thành, có người còn đi thẳng ra nước ngoài, mai danh ẩn tích.
Quý Đại Bảo bỗng có dự cảm, chờ khi chú nhỏ có khả năng, kẻ xui xẻo đầu tiên chính là Tô Vân Ôn trước mặt này cùng Tô gia sau lưng hắn.
Tô Vân Ôn nói xong, thấy thiếu niên mặt vô biểu tình, cười càng thêm tuỳ ý.
"Khuyên cậu một câu, phải tự biết mình."
Quý Liên Hoắc siết chặt ngón tay, từ từ đảo mắt, liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Sao, muốn động thủ? Tô Vân Ôn cười xán lạn,
"Cậu chỉ cần giây trước động thủ với tôi, giây sau, Chiêu Chiêu sẽ không giữ cậu lại đâu."
Ánh mắt Tô Vân Ôn khó nén khinh miệt nhìn lướt qua đứa bé trong ngực Quý Liên Hoắc.
"Lại còn mang theo cả đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà này à."
Trình tẩu thực sự không nhìn nổi nữa, bước tới hỏi Tô Vân Ôn muốn ăn gì, muốn chuyển đề tài.
Cậu ta biết làm gì? Tô Vân Ôn chỉ Quý Liên Hoắc, tò mò hỏi.
Trình tẩu nghẹn lời, ánh mắt khó xử nhìn thiếu niên, cũng không biết anh biết làm gì.
"Vậy ở đây cậu ta không làm gì, chỉ dựa vào khuôn mặt rồi đưa già dẫn trẻ đến hút máu của Chiêu Chiêu sao?" Tô Vân Ôn nhíu mày,
"Trình tẩu, chị cũng phải khuyên Chiêu Chiêu đi, cậu ấy có chút tiền nhưng cũng không thể hoang phí vậy được."
Tô thiếu gia….
Trình tẩu vô lực, muốn giải thích vài câu, nhưng còn chưa kịp nói đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.
Trình tẩu như được đại xá bước lên, cửa lớn mở ra, Vương Chiêu Mưu mang một thân hàn khí bước vào biệt thự, trong tay còn đang cầm một túi giấy.
Nhiệt độ chênh lệch trong ngoài làm kính của Vương Chiêu Mưu hơi mờ đi, Vương Chiêu Mưu tiện tay đưa túi giấy cho Trình tẩu, cởi áo khoác ra đang định treo lên thì bỗng chạm vào một chiếc áo xa lạ.
Vương Chiêu Mưu tháo kính, liền thấy chiếc áo phao lông vũ trắng.
Chiêu Chiêu!
Thấy Vương Chiêu Mưu về, Tô Vân Ôn lập tức thay đổi sắc mặt, hắn tươi cười xán lạn, bước lên khoác vai bạn tốt.
Cậu về rồi đó à!
Vương Chiêu Mưu nhíu mày, bất động thanh sắc nghiêng người tránh khỏi cánh tay trên vai mình, cậu cầm áo phao lông vũ kia ném cho Tô Vân Ôn rồi treo áo khoác của mình lên.
"Chiêu Chiêu, sao thế?"
Tô Vân Ôn nhận áo khoác của mình, thấy tâm trạng bạn tốt không ổn, lập tức ra vẻ quan tâm hỏi.
"Hôm nay ở công ty có việc không hài lòng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!