Chương 24: (Vô Đề)

Những lời Vương Chiêu Vân nói quả thực nằm ngoài dự liệu của Vương Chiêu Mưu.

Quý Liên Hoắc là nhân vật nổi tiếng trong trường sao?

Vương Chiêu Vân vô cùng kích động kể,

"Em nghe mọi người nói gia cảnh của Quý học trưởng không tốt nhưng thành tích vô cùng trâu bò, hàng năm đều có học bổng, người đẹp lại ít nói, tới lúc tan học, số bạn học cầm sách hỏi bài có thể xếp thành cả một hàng dài!"

Vương Chiêu Mưu cười cười đẩy gọng kính, có thể thấy nét mặt hơi quẫn bách của Quý Liên Hoắc.

"Quý học trưởng viết văn rất hay, nghe đâu còn giành được giải thưởng gì mà cả khoá học không ai đạt được; trong hội thao trường, anh ấy có thể đi một đôi giày rách mà chạy vượt qua cả học sinh câu lạc bộ thể thao, còn nữa!"

Mắt Vương Chiêu Vân sáng ngời nhìn Quý Liên Hoắc,

"Quý học trưởng còn hát rất hay, giờ học nhạc được gọi lên hát đơn ca là chuyện thường, các học tỷ ấy nói gì ấy nhỉ? À đúng rồi, là giọng hát được thiên sứ hôn!"

Vương Chiêu Mưu không nhịn được bật cười, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên đang cúi đầu như muốn chui xuống đất.

Còn nữa còn nữa!

Vương Chiêu Vân vừa mở miệng đã không dừng được,

"Nghe nói nữ sinh thích Quý học trưởng nhiều bao nhiêu thì nam sinh cũng ghét nhiều bây nhiêu! Trong ngăn bàn Quý học trưởng không phải thư tình thì chính là thư khiêu chiến, nghe nói cứ ngày lễ Tết là đồ ăn vặt trong ngăn bàn anh ấy có thể tràn ra ngoài luôn!"

Không đâu….. Giọng Quý Liên Hoắc yếu ớt.

Đúng rồi! Mặt mũi Vương Chiêu Vân hớn hở, vỗ tay cái bốp,

"Trong trường còn truyền nhau sự tích anh đấu với giáo bá bên Nhị Trung, có thật không thế, nghe nói các anh là không đánh không quen biết, cuối cùng thành bạn à?"

"Không có chuyện đó đâu."

Quý Liên Hoắc bất an ngẩng lên, ánh mắt vẫn luôn thời khắc chú ý tới vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu.

"Đừng khiêm tốn, tôi nghe nói anh chỉ dùng một tay đã nhấc được xe máy của người ta lên!" Vương Chiêu Vân vô cùng hâm mộ.

"Chắc là lần đó….. tôi đã làm xong bài tập." Quý Liên Hoắc rũ mắt giải thích.

"Anh làm bài tập xong thì hẹn đi đánh nhau á? Học bá đều như vậy sao?" Vương Chiêu Vân trợn tròn mắt, không sao hiểu được logic này.

Quý Liên Hoắc cẩn thận nhìn Vương Chiêu Mưu, cố gắng tỏ ra bản thân không phải là học sinh phá phách như vậy.

"Anh trai chị dâu tôi chẳng giàu có gì, hơn nữa khi đó chị dâu tôi còn đang mang thai Đại Bảo, văn phòng phẩm là vật phẩm khá tiêu hao, tôi không muốn xin họ tiền nên đã đi nhặt ít chai nhựa cùng bìa carton để bán lấy tiền.

Lúc ấy họ đang đứng cách trường không xa, tôi không biết danh tính, chỉ thấy trên tay họ có cầm chai đồ uống.

"Vương Chiêu Vân nheo mắt, khó hiểu nghiêng đầu, đỉnh đầu bắn ra vài dấu chấm hỏi. Thấy vẻ mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, tai Quý Liên Hoắc hơi hồng, tiếp tục nói."Tôi hỏi họ có thể cho tôi chai rỗng không, nam sinh cầm đầu ngồi trên motor đang chầm một chai rỗng, nói chỉ tôi có thể dùng một bàn tay dịch chiếc xe đó thì chai rỗng ở đây đều cho tôi hết.Chiếc motor đó không nặng.

"Ánh mắt Quý Liên Hoắc rất chân thành. Vương Chiêu Mưu không nén được bật cười. Ai có thể ngờ vị gia chủ Lãnh gia một tay che trời ấy lại biết hát, còn từng nhặt ve chai chứ. So với Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc thực sự quá không dễ dàng."Vậy à…..

"Vương Chiêu Vân gãi gãi đầu, nghĩ bản thân đang thiếu nợ tận sáu trăm vạn, liền dò hỏi Quý Liên Hoắc."Một chai nhựa như thế bán được bao nhiêu tiền?Lon sắt với chai nhựa đều một xu, chai bia thuỷ tinh ba xu.

"Quý Liên Hoắc trả lời đúng sự thật. Vương Chiêu Vân cúi đầu giơ ngón tay tính tính, rồi nhận ra bản thân chắc phải nhặt mấy trăm triệu cái chai mới trả hết nợ. Nước mắt lập tức lại bắn ra."Anh!

"Vương Chiêu Vân lại khóc lóc muốn nhào tới chỗ Vương Chiêu Mưu, lần này Vương Chiêu Mưu có kinh nghiệm rồi, cậu lùi về sau một bước, thằng nhóc kia vồ hụt."Anh, anh nhìn tay em này.

"Vương Chiêu Vân mếu máo giơ tay ra. Vốn là bàn tay mềm mại của một thiếu gia mà giờ đã đầy vết chai, còn có mấy chỗ không cẩn thận cắt phải, miệng vết thương còn chưa khép, nhìn qua vô cùng thê thảm."Mấy hôm trước họ bảo em đi kéo nguyên liệu.

"Vương Chiêu Vân nghẹn ngào,"Chân em nổi mụn nước hết rồi, nếu còn làm nữa là sẽ có chuyện thật đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!