Người làm chuyện mờ ám luôn chột dạ, dưới cơn hoảng loạn, Quý Đại Bảo đặt mông ngồi trên ghế, con chuột vốn đang ở mép bàn bị Quý Đại Bảo vung mạnh rơi xuống, cũng may còn có dây nên nó không rơi xuống hẳn mà lắc lư giữa không trung.
Vương Chiêu Mưu là người đầu tiên bước vào, thấy thằng nhóc sau máy tính, không khỏi rũ mắt, giơ tay đẩy đẩy kính.
Quả nhiên.
Lão Tề và Quý Liên Hoắc lần lượt bước vào, nhìn thấy vị trí của đứa nhỏ, lão Tề lập tức chạy chậm qua kéo con chuột lên, nhưng một lúc lâu cũng không tìm thấy bảng biểu mình vừa làm.
Quý Liên Hoắc nhìn màn hình rồi cúi đầu lẳng lặng nhìn cháu mình.
Quý Đại Bảo vô tội chớp chớp mắt, a a vài cái, ra chiều mình không biết gì hết.
Xin lỗi chú Tề. Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên, lại bình tĩnh nhìn sang Vương Chiêu Mưu,
"Anh Chiêu Mưu, tôi đưa Đại Bảo về phòng một lát."
Vương Chiêu Mưu không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo rời đi.
Ánh mắt chú nhỏ rất lạnh lùng, Quý Đại Bảo phát giác tình hình không ổn, cố gắng tránh thoát, lại càng bị Quý Liên Hoắc ôm chặt hơn.
A, ô! Quý Đại Bảo hoảng loạn, nhưng đáy lòng vẫn còn một tia hy vọng.
Chú nhỏ sẽ không đánh mình đâu!
Đời trước cũng còn không đánh mà!
Vào phòng, Quý Đại Bảo bị ấn trên giường, quay đầu trơ mắt nhìn chú nhỏ cởi quần hở đũng của mình, nhắm chuẩn vị trí rồi chát một cái.
Tiếng động này vang vọng trong phòng, cũng vang vọng trong tay Quý Đại Bảo.
Quý Liên Hoắc mím chặt môi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Lại là một tiếng chát, Quý Đại Bảo không sao tin nổi, sau đó mới cảm thấy mông mình đau đớn.
Oa! Quý Đại Bảo không nhịn được khóc to, nhưng động tác của Quý Liên Hoắc không hề dừng lại.
Tuy phòng cách âm tương đối tốt, nhưng Vương Chiêu Mưu và lão Tề vẫn nghe thấy thằng nhóc khóc ầm ĩ.
Ông chủ….. Lão Tề hơi do dự,
"Cần tôi đi khuyên chút không?"
"Không cần, đó là chuyện nhà họ." Vương Chiêu Mưu thản nhiên ngồi lại vào bàn làm việc.
"Thế….. tôi đóng cửa nhé?" Trái tim lão Tề có lúc rất mềm mại, không chịu được tiếng trẻ con khóc.
Không cần đóng. Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua lão Tề, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh lão Tề bị kẻ thù đâm rồi rơi xuống nước sau khi Vương thị phá sản.
Anh cũng nên nghe thằng nhóc đó khóc chút đi.
"Thực ra vừa rồi tôi chưa làm được gì nhiều đâu, trước kia tôi đâu có biết dùng máy tính."
Lão Tề ngồi trước máy tính tìm kiếm chút, sau khi click khắp nơi mãi không thấy, cuối cùng chẳng biết click vào đâu mà bảng biểu lại lập tức hiển thị.
"Tôi tìm thấy rồi này ông chủ!"
Lão Tề kích động,
"Để tôi đi bảo tiểu Quý, bảo cậu ta đừng đánh nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!