"Con muốn Vương thị sụp đổ đấy."
Sợ ông bô không nghe rõ, Vương Chiêu Mưu chu đáo lặp lại lần nữa.
Con, con….. Ba Vương tức đến run tay, không hiểu sao thằng con trai luôn mang chí hướng lớn tự dưng lại nói những lời này.
"Ba giao Vương thị cho con, vậy mà con hồi báo ba thế này sao?!" Ba Vương vô cùng đau đớn.
"Ba giao Vương thị cho con là bởi vì sau khi cẩn thận quan sát, biết chỉ có con mới có thể tiếp tục dẫn dắt Vương thị phát triển." Vương Chiêu Mưu đẩy đẩy mắt kính, dùng ngữ khí bình đạm nói sự thật.
Nếu trước kia Vương Chiêu Mưu nói thế, Vương Chiêu Vân đã nhảy dựng lên phản đối, nhưng qua thời gian này, tên nhóc kia đã biết nghĩ hơn chút xíu.
Mình còn không quản lý nổi một xưởng nhựa.
Nhậm chức có mấy chục ngày, đã không kiếm nổi một xu lại còn làm thất thoát tận sáu trăm vạn!
Sáu trăm vạn, đủ để nạp kim cương vàng, xanh lam, xanh lục, hồng tím của chim cánh cụt, còn có thể tồn tại tới khi cậu ta chết già!
Nếu dùng để nhuộm tóc thì có thể nhuộm lại mọi màu và trở thành chàng trai đẹp nhất trên phố!
Nhưng giờ lại phải bồi thường cho người khác.
Nghĩ thôi đã đau lòng rồi!
Vương Kỳ Yên ngồi một bên, là người duy nhất trên bàn vẫn đang tiếp tục dùng bữa.
Kỳ Yên! Ba Vương gọi giật cô con gái đang chuẩn bị gắp đồ ăn,
"Con nghe xem em trai con nói cái gì đây này!"
Vương Kỳ Yên giơ tay ra hiệu tạm dừng, dưới ánh mắt mọi người, cô cố gắng phun xương gà trong miệng ra.
"Ba, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, đâu có liên quan tới chị gái."
Ba Vương hít sâu một hơi, cảm giác mình sắp tức chết.
"Chỉ biết ăn thôi! Con đã 27 tuổi rồi!" Ba Vương che ngực,
"Con có bản lĩnh thì tìm cho ba một chàng rể tốt về đây, để thằng bất hiếu này nhìn kỹ xem, trên đời này ngoài nó cũng vẫn còn người có thể dẫn dắt Vương thị!"
Vương Kỳ Yên nhíu mày,
"Ba, không phải chúng ta đã giao hẹn không nhắc tới việc này sao?"
"Vậy ngày mai con đến công ty cho ba!" Ba Vương không thuận theo, dứt khoát muốn Vương Chiêu Mưu nhìn xem, vẫn có người có thể chống đỡ Vương thị.
Vương Kỳ Yên dừng đũa, khẽ lẩm bẩm,
"Mai con có việc rồi."
"Không phải trước đó con vẫn luôn muốn đến công ty sao!" Ba Vương không tin,
"Dã tâm của con đâu, lúc nhỏ không phải con nói một đấm Vương Chiêu Mưu, một đá Vương Chiêu Vân sao!"
Vương Kỳ Yên gắp một cái chân gà, hàm hồ nói,
"Kia chẳng phải là niên thiếu khinh cuồng sao, giờ hai đứa nó cao hơn cả con rồi, đánh thế nào được."
Ba Vương sững sờ tại chỗ, có hơi mất mặt, không dám nhìn đứa con thứ hai của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!