Rốt cuộc, họ không đến trại trẻ mồ côi. Quý Liên Hoắc dẫn Quý
Đại Bảo mặt mũi lấm lem đến một nhà máy bỏ hoang, trong một
góc tràn ngập mùi dầu làm mát, trải một tấm chăn rách nát ra.
Tìm kiếm khắp nhà máy cả ngày, chọn ra được vài thứ bỏ đi có
thể bán được, Quý Liên Hoắc mệt mỏi bế đứa cháu trong tay
nằm trên tấm chăn, nhìn nó ngủ thiếp đi, y lấy mẩu báo đã xé
cẩn thận từ trong ngực ra, mượn ánh trăng cẩn thận ngắm nhìn
người đàn ông trên đó.
Những chữ nhỏ xung quanh không mấy rõ ràng dưới ánh trăng,
Quý Liên Hoắc ghé sát gần mẩu báo, mơ hồ nhìn thấy những
chữ trên đó.
[... Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị Vương Chiêu Mưu đã
quyên góp 10 triệu cho trường cũ của mình để thành lập quỹ
giáo dục đặc biệt... được trao tặng danh hiệu Doanh nhân danh dự...]
Anh ấy tên là Vương Chiêu Mưu.
Một cái tên thật hay.
Quý Liên Hoắc mím môi, mắt hơi sáng lên, nhìn chăm chú vào
người đàn ông đang mỉm cười trong bức ảnh, như thể bị nụ cười
của anh lây nhiễm, y vô thức cong khóe miệng lên. Đặt mẩu báo
bên cạnh chiếc gối làm bằng quần áo rách, Quý Liên Hoắc
nghiêng người nhìn chăm chú, , lấy lòng bàn tay che bức ảnh,
mỉm cười chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày qua ngày, Quý Liên Hoắc dùng số tiền đầu tiên kiếm được
từ việc bán phế liệu để mua băng keo, cẩn thận dán một lớp lên
mẩu báo. Chữ viết xung quanh bức ảnh người đàn ông đã bị mờ
do bị chà xát, chỉ có bản thân bức ảnh là sạch nguyên. Quý Đại
Bảo chứng kiến chú út dường như đang dần hồi phục sức sống,
chăm chỉ thu gom rác thải hơn, thỉnh thoảng còn tranh làm cả
những công việc nặng nhọc.
Quý Liên Hoắc có thể dỡ hàng từ xe tải xuống vừa nhanh chóng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!