Chuyên cơ hạ cánh êm ái xuống sân bay, Vương Chiêu Vân lòng
hơi bất an nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ.
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi Vương Chiêu Vân rời xa
nước Hoa, phong cảnh ở Tô Thành đã thay đổi rất nhiều, vợ con
hắn thì chưa từng đến nước Hoa, đang ngồi trong xe tò mò nhìn
ra ngoài. Chiếc xe đã chạy qua tập đoàn Vương Thị từ xa, Vương
Chiêu Vân đặt ngón tay lên cửa sổ xe, nhìn tòa nhà của Vương
Thị phía xa, trong mắt ẩn chứa nỗi nhớ nhung pha lẫn hoảng
hốt.
Quý Liên Hoắc đã sắp xếp cho gia đình một ngôi nhà. Đó là một
căn biệt thự đã đầy đủ nội thất, có hai chiếc xe đậu trong gara
của biệt thự, một chiếc SUV màu đen và một chiếc siêu xe màu
đỏ. Winnie sờ chiếc xe với vẻ ngạc nhiên, nhìn chồng mình với
ánh mắt không tin nổi. Cô con gái nhỏ được cha dẫn vào mở
phòng riêng của mình. Nhìn thấy chiếc giường công chúa vừa lớn
vừa đẹp, tủ quần áo màu hồng, cửa sổ treo rèm voan, và thú
nhồi bông chất đầy trong góc phòng, cô bé vui sướng chạy tới,
sờ đầu con búp bê nhồi bông.
Thấy vợ và con gái vui vẻ, Vương Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm,
lấy điện thoại di động ra, hồi hộp xem giờ. Sắp đến giờ gặp anh
ba rồi, không biết anh ba có còn giận nữa không.
×××
Sau khi tan làm, Vương Chiêu Mưu như thường lệ đến gần chiếc
xe đậu trước công ty, vừa mở cửa, một bàn tay từ bên trong thò
ra, kéo anh vào trong. Vương Chiêu Mưu còn chưa kịp ngồi vững
đã nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Quý Liên Hoắc.
"Chiêu Chiêu, có nhớ em không?"
"Em về nhanh quá, tôi còn chưa kịp nhớ." Vương Chiêu Mưu
cười, không quên đóng cửa xe, hôn lên môi y.
"Lúc ra ngoài, em nhớ anh nhiều lắm." Quý Liên Hoắc hạ giọng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!