Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, ngoan ngoãn ngồi ghế sau.
Tới gần nhà, do ngõ quá nhỏ nên xe không vào được, họ liền đơn giản đỗ xe cạnh đó, Vương Chiêu Mưu xuống xe bảo lão Tề lấy đồ mua cho Quý Đại Bảo trong cốp xe ra.
Đường trong ngõ nhỏ gồ ghề, còn cả nước bẩn do các hộ gia đình trong đó đổ ra, Quý Liên Hoắc trông thấy giày của Vương Chiêu Mưu giẫm lên bùn, ống quần tây vốn không có một hạt bụi giờ cũng bị dính chút bùn dưới gấu, không hiểu sao lòng anh hơi nhói lên.
Vương Chiêu Mưu đi theo Quý Liên Hoắc trong ngõ nhỏ lầy lội, chiếc áo khoác đặt may thủ công đắt tiền cùng dung mạo văn nhã tinh xảo của cậu hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với con ngõ này.
Thiếu niên đứng trước cổng sân đổ nát, mím chặt môi mỏng, ngẩng đầu nhìn người vô cùng cao quý bên cạnh.
"Tôi và Đại Bảo sống ở đây."
Vương Chiêu Mưu đẩy nhẹ mắt kính, nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời Quý Liên Hoắc.
Không cần tiễn thêm nữa.
Sau cánh cửa này có gì, Quý Liên Hoắc rất rõ ràng.
Căn nhà nghèo rớt mùng tơi, ông lão ốm yếu nằm trên giường bệnh, người cậu thích đánh bạc, còn cả cỏ dại mọc đầy trên bức tường đã sụp mất một nửa.
Vừa nghèo vừa bẩn.
Nhìn người ấy vô cùng sạch sẽ lại lấp lánh rực rỡ, giống như một đóa hoa lan độc lập bên suối nước trong veo, người ấy quả thực một bảo vật vô song trên đời.
"Chúng tôi giúp anh mang đồ vào."
Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn rất ôn nhã, cậu giơ tay đẩy cánh cửa gỗ ra.
Quý Liên Hoắc vô thức nín thở, không nghe thấy tiếng ngáy cùng tiếng chửi bới, anh bỗng nhẹ nhàng thở ra.
Quý Liên Hoắc đi đằng trước, Vương Chiêu Mưu nhìn hai căn phòng cũ nát và khoảnh sân cằn cỗi trước mặt, không hề ghét bỏ bước vào.
Nếu là bản thân cậu trước kia, chắc chắn Vương Chiêu Mưu sẽ không vào cả con ngõ này, nhưng trải qua sự kiện đột nhiên phá sản không xu dính túi không còn nhà mà về đời trước, giờ nhìn khung cảnh này, cậu lại cảm thấy cũng vẫn ổn.
Quý Liên Hoắc mở cửa căn phòng rách nát, ngượng ngùng bước vào, căn phòng nhỏ hẹp lọt gió khắp nơi, trên mặt đất chỉ có tấm ván gỗ và vụn bông, chẳng có chỗ nào ngồi.
Vương Chiêu Mưu cẩn thận nhìn căn phòng, rồi hiểu đây là chỗ ở của hai chú cháu.
Người nhà anh đâu? Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn rất bình thường.
Phòng cách vách. Quý Liên Hoắc nghiêng người ra khỏi phòng chứa đồ, chỉ chỉ gian bên cạnh,
"Lý Đại Toàn luôn không cho chúng tôi vào."
Kẻ đánh bạc luôn mê tín, khi mới tới đây, Quý Liên Hoắc đã bị dặn dò đến mười mấy quy củ, dù sao cũng là phận ăn nhờ ở đậu, Quý Liên Hoắc cũng chưa bao giờ vi phạm quy định của gã.
Trừ lần Lý Đại Toàn trộm sữa bột mới khiến Quý Liên Hoắc không thể nhịn nổi nữa.
Liên Hoắc? Dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt già nua, Quý Liên Hoắc giật mình, bỗng thấy Vương Chiêu Mưu đẩy cửa ra rồi ra hiệu cho anh đi vào.
Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo vào, liếc mắt đã thấy ông lão nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Ông ngoại! Quý Liên Hoắc bước nhanh qua, lúc tới gần, anh mới nhận thấy ông lão đã yếu lắm rồi.
Ông lão gầy trơ xương, đôi mắt mờ đục, dường như ông đang chờ mấy đứa nhỏ về rồi trút hơi thở cuối cùng.
"Ông ngoại……không được rồi."
Bàn tay khô gầy của ông lão vô lực đặt lên mu bàn tay thiếu niên, tay kia sờ sờ trong ngực, run rẩy lấy một túi vải nhỏ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!