Đại Bảo! Đại Bảo! Ông lão đã nói không ra hơi, nhưng vẫn thất thanh kêu lên.
Quý Liên Hoắc nhanh chóng bước tới, thấy bộ dáng Quý Đại Bảo, anh sửng sốt, rồi mới lập tức phản ứng lại.
"Ông bán hết đồ rồi đúng không!"
Quý Liên Hoắc tóm cổ áo Lý Đại Toàn, mắt long lên, Tiền đâu! Tiền!
Tiền gì, tao….. Lý Đại Toàn còn đang muốn mạnh miệng, nhưng đã thấy thiếu niên đập vỡ bình rượu, rồi một tay nắm bình vỡ, một tay nắm lỗ tai gã.
Thấy sắp bị cắt tai, Lý Đại Toàn sợ hãi, miệng nhanh hơn não, gã thét lên.
"Tiền vẫn ở trong túi tao!"
Quý Liên Hoắc dùng mảnh vỡ bình rượu nhanh chóng cắt áo Lý Đại Toàn, cuối cùng cũng tìm thấy một xấp tiền lẻ ở túi trong cùng, anh nhìn thoáng qua, chỉ có hơn 50 đồng.
Đồ tận hơn 1000 đồng mà gã bán còn có hơn 50.
Quý Liên Hoắc nghiến chặt răng, nhấc chân đạp mạnh lên ngực Lý Đại Toàn, rồi không kịp nghĩ gì thêm nữa, anh vội bế Quý Đại Bảo đã ngất xỉu lao ra sân, chạy về hướng phòng khám đầu hẻm.
Bác sĩ ở phòng khám nhìn hơi thở Quý Đại Bảo đã mỏng manh tới mức khó phát hiện, vội vã chỉ ra đường.
"Chỗ tôi không chữa được! Mau đưa đứa nhỏ đến bệnh viện!"
Quý Liên Hoắc không biết mình đã chạy bao lâu, anh chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, tiếng bản thân đang thở dốc, và não bộ gần như không thể suy nghĩ được gì nữa.
Khoa cấp cứu bệnh viện lập tức tiếp nhận Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc đứng đó, nhìn nhân viên y tế đưa đứa trẻ đi, một lúc lâu sau, ý thức mới chậm rãi trở lại.
"Người nhà đến làm thủ tục và ký quỹ viện phí đi."
Y tá đơn giản hỏi tình hình đứa nhỏ rồi an ủi thiếu niên trước mặt,
"Yên tâm đi, con anh không sao đâu."
Nhìn y tá rời đi, Quý Liên Hoắc nhìn bốn phía, nắm hơn 50 đồng trong túi rồi liên tục hỏi ký quỹ viện phí ở đâu.
"Đứa nhỏ có bảo hiểm y tế không?"
Nhân viên ở quầy thanh toán hỏi.
….. Không có. Qua lớp kính dày, ánh mắt Quý Liên Hoắc lộ ra chút mờ mịt.
Tổng cộng 170 đồng. Nhân viên nhìn thiếu niên,
"Trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Quý Liên Hoắc cúi đầu bỏ toàn bộ tiền vào khe kim loại, nhân viên hơi khựng lại, đếm đếm rồi nói,
"Chỉ có 57 đồng 8 hào, còn thiếu rất nhiều."
Tôi….. Sắc mặt Quý Liên Hoắc tái nhợt,
"Chỉ có bằng đó tiền."
Nhân viên im lặng, những người xếp hàng sau thiếu niên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Không đủ tiền thì nhanh đi chuẩn bị đi!"
"Trẻ tuổi thế mà đã muốn dùng quỹ của bệnh viện à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!