Ngày sinh thần của tiểu hoàng đế Phong Đức, cung yến được tổ chức tại chính điện Hoa Duệ của hoàng cung, bách quan trong triều đều đến dự, sứ thần các nước tới chúc mừng, trong cung rượu thơm nhạc hay. Kể từ khi Văn Nhân Mục Cát lên ngôi đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy.
Trên con đường chính của kinh thành, xe ngựa của phủ Nhiếp chính vương đang đi về hướng hoàng cung. Trong xe, Bạch Kỳ lười biếng nằm trên ghế mềm đang suy ngẫm cách giải một cơ quan khóa.
Hôm nay, Bạch Kỳ mặc một bộ cung trang, áo trong màu đỏ, áo ngoài màu đen viền vàng, trên đó thêu một con mãng xà uy phong bằng chỉ vàng tinh xảo, tóc đen vấn lên bằng trâm ngọc, hà tư nguyệt vận*, đẹp như quan ngọc.
*Nguyên gốc : được dịch là "vẻ đẹp tựa ráng chiều và dáng vẻ tựa ánh trăng
". Cụm từ này thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp tuyệt trần, tao nhã và quyến rũ của một người, như so sánh với vẻ đẹp tự nhiên của ráng chiều và ánh trăng. Bên cạnh là Hoắc Uyên mặt đen như mực, lần này hắn rất không muốn đến cung yến, hắn là dư nghiệt là tội thần, giờ lại thêm cái danh là"nam sủng
", hôm nay tiến cung không tránh khỏi bị sỉ nhục. Hoắc Uyên, nhi tử thứ tư của Hoắc phủ, hai tuổi biết chữ, bốn tuổi học võ, tám tuổi thông thuộc thi thư cổ kim, mười hai tuổi dùng thương Hoắc gia đánh bại bốn đại tướng quân trong quân đội, phong hoa tuyệt thế, danh chấn kinh thành. Nhưng ngôi sao sáng nhất khi đó giờ đây đã rơi xuống bùn lầy, tự tôn của Hoắc Uyên vỡ vụn, ánh sáng khi xưa tựa như một giấc chiếm bao, tỉnh mộng hết thảy đều hoá hư vô. Một bàn tay xương cốt rõ ràng nâng cằm Hoắc Uyên lên, Bạch Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi,"Không vui à?"
Hành động táo bạo của Bạch Kỳ khiến Hoắc Uyên nhíu mày, "Nhiếp chính vương sẽ vì tâm trạng của ta mà thay đổi quyết định đã ra sao?"
"Sẽ không.
"Bạch Kỳ trả lời thẳng thừng khiến Hoắc Uyên cười lạnh trong lòng, càng thêm chán ghét người trước mặt. Bạch Kỳ rút tay lại, chống cằm nhìn anh."Ngươi là nam sủng của bản vương, chỉ cần bản vương còn sủng ngươi một ngày thì ngươi chính là máu thịt của bản vương, ai dám làm tổn thương ngươi tức là đâm vào tim bản vương."
Lời âu yếm của Bạch Kỳ khiến Hoắc Uyên sững sờ, hắn bị đôi mắt hồ ly phong tình vạn chủng nhìn đến lòng tê dại, một lúc sau Hoắc Uyên bối rối quay đi, thầm mắng một tiếng "hồ ly tinh".
"Nếu có kẻ khác làm tổn thương ngươi, ngươi cứ trả hết lại, có bản vương ở đây sẽ không để ngươi chịu ủy khuất." Bạch Kỳ nói.
Bạch Kỳ là một vị thượng thần bao che khuyết điểm, ở thượng giới bất kể là hoa cỏ hay sủng vật của y, nếu bị kẻ khác ác ý làm tổn thương, y nhất định sẽ cầm kiếm chém kẻ đó thành mười tám đoạn.
Bạch Kỳ nói thật lòng nhưng Hoắc Uyên nào tin những lời này? Hắn cố nén lại sự rung động trong lòng từ những lời âu yếm của y, mặt vô biểu tình đáp lại rồi không thèm nói gì nữa.
Trong điện Hoa Duệ của hoàng cung, bá quan và sứ thần các nước đã tới đông đủ, đại điện lộng lẫy, ánh nến lung linh, mùi trái cây và hương rượu thơm ngào ngạt quyến rũ lòng người.
Tất cả tạo nên một cảnh tượng khiến người ta xa hoa mơ màng như giấc chiêm bao.
"Cổ Thăng quốc đến!"
Một tiếng hô lớn thông báo, sứ thần Cổ Thăng quốc từ ngoài điện bước vào khiến cuộc trò chuyện trong điện im bặt.
Hôm trước, khi sứ thần Cổ Thăng quốc nhập kinh đã phóng ngựa trên đường chính, kết quả bị Nhiếp chính vương gọi Chấp Kim Ngô đến xử phạt tại chỗ, sau vì chống cự và chửi bới mà còn bị đánh đã mất hết mặt mũi trước ánh mắt của bao người dân trên phố.
Nhìn sứ thần Cổ Thăng quốc bước vào, người thì chế giễu, châm chọc, người thì khinh thường nhưng cũng có người lại lo lắng, sứ thần Cổ Thăng quốc thấy rõ biểu cảm của mọi người, sắc mặt không khỏi đỏ như gan heo.
"Cổ Thăng quốc thanh thế lớn thật, vừa mới vào kinh đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nay cả kinh thành ai ai cũng biết đại danh của Cổ Thăng quốc.
"Sứ thần Diệu Vân quốc châm chọc nói. Con rết trăm chân chết vẫn còn dạy dụa, huống chi Nam Khâu quốc vẫn còn Nhiếp chính vương Văn Nhân Thiên, các nước khác tuy thèm khát đất đai của Nam Khâu nhưng khi đến đây ai dám đảo khách thành chủ, không coi ai ra gì?"Ngươi là ai?"
Sứ thần Cổ Thăng quốc không thua kém đáp trả. "Diệu Vân quốc không còn người sao? Vậy mà lại để kẻ như ngươi đến Nam Khâu?"
"Ngươi..." Sự ngang ngược của Cổ Thăng khiến Diệu Vân lập tức biến sắc.
Hai nước lời qua tiếng lại, bá quan trong điện giữ im lặng không muốn nhúng tay vào, sứ thần Huyền La quốc thì bình thản ngồi uống rượu quan sát, một lúc sau không khí trong điện trở nên vô cùng vi diệu.
Ngay khi hai nước Cổ Thăng và Diệu Vân đang lời qua tiếng lại, một tiếng hô lớn từ bên ngoài điện vang lên, tiểu hoàng đế Văn Nhân Mục Cát đã đến.
Hai nước Cổ Thăng và Diệu Vân không cam lòng mà lùi xuống, tiểu hoàng đế từ ngoài điện bước vào, bá quan trong điện đều quỳ xuống hành lễ, các sứ thần nước đến thăm chỉ cúi người chắp tay thi lễ qua loa.
Văn Nhân Mục Cát bước lên ngôi chủ tọa, khi nhìn thấy đám người đông nghịt trong điện, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nhút nhát, hắn nuốt nước bọt, kìm nén sự sợ hãi rồi hô một tiếng "Bình thân".
Mọi người tạ ơn đứng dậy, Văn Nhân Mục Cát ngồi cứng đờ không nói được lời nào, thái giám bên cạnh đã quen cảnh này bèn bước ra tuyên đọc chiếu chỉ đã được chuẩn bị trước, toàn là những lời sáo rỗng nhàm chán.
Sau khi thái giám tuyên đọc xong, vũ nữ từ ngoài bước vào điện, tiếng nhạc vang lên, các vũ nữ bắt đầu múa, không khí trong điện cũng dần dần ấm lại.
Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh cứng đờ ngồi phía dưới, người như ngẩn ngơ, đôi mắt vô thần, cả người gầy đi một vòng so với trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!