Chương 46: (Vô Đề)

Bạch Kỳ kể lại ân oán giữa nguyên thân là Cố Họa và tổ tiên nhà họ Đỗ

- Đỗ Tiêu cho Chu Phi Dận nghe, mặc dù nội dung khổ sở đến mức làm cho Bạch Kỳ cũng xấu hổ khi nhắc đến.

Bạch Kỳ là một vị thượng thần kiêu ngạo, y mà đã nổi giận thì thượng thần giới y cũng dám lật tung lên. Cuộc đời nhu nhược của Cố Họa khiến Bạch Kỳ cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng giận.

Nếu Bạch Kỳ là Cố Họa, Đỗ Tiêu dám tính toán hắn như vậy, y đảm bảo sẽ khiến con cháu nhà họ Đỗ đời đời kiếp kiếp không được chết yên ổn.

Tại Chu trạch, Bạch Kỳ ngồi trên bàn, đôi chân trần chốc chốc lại đá vào chân Chu Phi Dận, trông rất buồn chán.

Chu Phi Dận nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, hồn thể của y không còn dấu vết của vết thương khi còn sống, nhưng nhớ lại cảnh y phải chết thảm, lòng Chu Phi Dận như bị ai đấm mạnh một cái.

"Cậu muốn báo thù không?"

Chu Phi Dận hỏi.

"Ta muốn hủy bức tranh "Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ", Đỗ Tiêu không xứng để lại tên mình trên bức tranh đó." Bạch Kỳ nói.

"Còn người nhà họ Đỗ, nếu họ là người tử tế thì ta sẽ không so đo, nhưng nếu họ giống Đỗ Tiêu đều là kẻ tiểu nhân, vậy thì tiện tay giải quyết cũng không mất công.

"Bạch Kỳ xử lý chuyện này vẫn theo tiêu chuẩn kép. Không phải việc của mình thì y lười để tâm, nhưng giờ y là Cố Họa, bất kể đúng sai, y nhất định trút giận lên con cháu nhà họ Đỗ. Bạch Kỳ tự biết mình là ác thần, vai trò cứu khổ cứu nạn không hợp với y."Phong Sơn Thu Cảnh Vân Quy Đồ là bảo vật truyền gia của nhà họ Đỗ, muốn lấy được không dễ dàng." Chu Phi Dận nói.

"Nếu không lấy được thì trộm, trộm không được thì cướp." Đó mới là phong cách của y.

"... Lý lẽ của kẻ cướp."

Nghe vậy Bạch Kỳ bật cười, bàn chân đạp đạp vào người Chu Phi Dận, cúi người ghé sát anh, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ cướp ngươi về, nhốt trên giường để ngày ngày chỉ nghe tiếng lang quân gọi."

Bị trêu chọc, biểu cảm của Chu Phi Dận không thay đổi, đẩy tay chân của y ra một cách bình thản, quay người đẩy xe lăn rời đi, "Còn nói bậy bạ, phạt cậu một năm không được ra khỏi phòng.

"Chu Phi Dận đi thong thả, nói nhẹ nhàng, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng tai lại ửng đỏ. Nhìn bóng lưng Chu Phi Dận, Bạch Kỳ cảm thấy thú vị,"Nghĩ kỹ lại, hắn cũng khá đáng yêu."

"Ký chủ à, dăm quá sẽ bị làm đấy." Hắc Thất nhắc nhở một cách u uất.

"Một tên què?" Bạch Kỳ cười nhạt, "Hắn có chức năng đó không?"

"Lên đi, tự mình hành động.

"Hắc Thất mô phỏng giọng điệu lạnh lùng bá đạo của Chu Phi Dận. Bạch Kỳ"...

"Tiểu Hắc Thất, ngươi đã thay đổi, đã đen mà còn bẩn thỉu. Không biết có phải do Bạch Kỳ trêu chọc quá mức hay không mà đến tối Chu Phi Dận vẫn chưa trở về, Bạch Kỳ chiếm cả chiếc giường trong phòng ngủ, cảm thấy rất buồn chán."Một kiếp lại một kiếp, hắn càng ngày càng nhỏ mọn?

"Bạch Kỳ lẩm bẩm tự nói. Nghe thấy y phàn nàn, Hắc Thất chỉ biết cười khẩy,"Mỗi ngày bị anh hành hạ chọc ghẹo không giận mới lạ."

"Từ khi ta phi thăng, dám giận dỗi với ta hắn là người đầu tiên, ngươi nói xem hắn có phải là được sủng mà kiêu không?"

"Anh mới là được sủng mà kiêu đấy.

"Hắc Thất lẩm bẩm. Được chiều đến không biết trời cao đất dày. Theo Hắc Thất thấy, Bạch Kỳ làm loạn như vậy cần phải bị đánh một trận mới ngoan được. Chê bai thì chê bai, nhưng Hắc Thất không dám nói ra, sợ Bạch Kỳ đạp mình thành một đống sắt vụn."Ở thượng thần giới anh thật sự bất khả chiến bại à?" Hắc Thất đổi chủ đề.

"Mười mấy thượng thần hợp sức vây đánh ta mà không giết được, ngươi nói ta có lợi hại không?"

Nó chỉ thấy phẩm hạnh và quan hệ của ký chủ tệ đến nỗi người ta đau lòng, Hắc Thất thầm nghĩ.

"Ở thượng thần giới, đối mặt với các thượng thần khác ta đều có thể đấu lại, dù không đánh thắng cũng có thể tự bảo vệ và chạy thoát, chỉ có một vị người..."

Khoe khoang xong, Bạch Kỳ cuối cùng cũng nghiêm túc một chút.

"Ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!