Chương 42: (Vô Đề)

Buổi đấu giá của Bách Trân Các là sự kiện lớn hàng năm ở thành phố C. Người ta thường nói: "Mười món cổ vật thì tám món xuất phát từ Bách Trân", ám chỉ sự nổi tiếng và uy tín của Bách Trân Các ở thành phố C.

Vào ngày đấu giá, các cổ vật được mang ra ngoài kho từ sớm, một thanh niên đứng ở cửa đang cẩn thận kiểm tra lại danh sách để tránh bất kỳ sai sót nào.

Phàm là người có thể bước vào bên trong Bách Trân Các, kể cả ngồi trong khu phòng VIP hay ngồi khu ghế thường bên ngoài cũng đều là người máu mặt. Cho dù chỉ là những vị khách ở khu vực ghế thường thì ngoài kia cũng là kẻ oai hùng một phương.

Ở hậu trường, ông chủ Bách Trân Các

- Trình Tây, đang nhắc nhở nhân viên về quy trình và các lưu ý cần thiết, liên tục nhấn mạnh rằng không được phép có bất kỳ sai sót nào.

Trình Tây không phải mắc chứng sợ hội trường gì, chỉ là vì năm nay có nhiều nhân viên mới, bọn họ không có kinh nghiệm như những người cũ.

Hắn lo rằng ai đó sẽ phạm sai lầm và làm mất uy tín của Bách Trân Các.

"Ông chủ." Một thanh niên vội vã từ cửa hậu trường chạy vào, ghé vào tai Trình Tây thì thầm, "Chu tiên sinh đã đến."

Sắc mặt Trình Tây lập tức thay đổi không còn vẻ nghiêm nghị, hắn vội vã rời đi mặc kệ đám nhân viên đang làm việc.

"Có vẻ là một nhân vật quan trọng.

"Hắc Thất đang xem náo nhiệt nói thầm. Bạch Kỳ nhìn ngắm những cổ vật xung quanh mình, mỉm cười,"Mi nghĩ bản thượng thần trị giá bao nhiêu tiền?"

Hắc Thất "......

"Nếu nó bảo ít thì chắc chắn sẽ bị đập vỡ, nhưng nếu tí nữa giá đấu không cao..... cảm giác sẽ là một cảnh tượng đáng sợ đây. Trình Tây vội vàng chạy lên tầng ba, đứng trước một phòng có Ngũ kim tiền cổ, chỉnh lại quần áo và lau mồ hôi rồi gõ cửa. Cửa phòng từ bên trong mở ra. Người mở cửa là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, Trình Tây thấy ông liền lùi lại hai bước, kính cẩn chào,"Chú Khâu."

"Tiên sinh không muốn gặp ai."

Khâu Lễ Hải lạnh lùng nói.

"Không biết ngài Chu đã vừa ý món nào ạ?" Trình Tây thử hỏi.

"Nếu tiên sinh thích thì sẽ trả giá, tất cả cứ theo quy trình mà làm." Khâu Lễ Hải nói.

"Vâng." Trình Tây dù thất vọng vì không gặp được Chu Phi Dận nhưng anh không dám đòi hỏi, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Ở cuối hẻm Tứ La có một con hẻm đá rộng năm thước, cuối hẻm có một ngôi nhà cổ trăm năm tuổi, là nơi ở của một người đàn ông tên Chu Phi Dận. Người ngoài đều tôn trọng gọi là Chu tiên sinh.

Những người sống trong hẻm Tứ La đều là đại gia, nhưng Chu Phi Dận lại là thanh gươm treo trên đầu họ. Dù có ngông cuồng đến đâu, mỗi khi gặp anh đều rụt rè như chuột gặp mèo.

"Nhìn kìa, phòng Ngũ kim tiền cổ mở rồi."

"Có phải vị ở hẻm Tứ La đã đến?"

"Ngài Chu không bao giờ rời khỏi hẻm Tứ La trừ khi có việc lớn. Xem ra tối nay sẽ có bảo vật."

.............

Mọi người trong hội trường bắt đầu xì xào bàn tán khi thấy phòng ở tầng ba bỗng sáng đèn sau bao năm.

Trình Tây nhìn lên tấm bình phong ở trên lầu, hít một hơi sâu rồi bước lên sân khấu chính. Khi Trình Tây bắt đầu nói, những tiếng xì xào trong khán phòng dần lắng xuống, chỉ là thi thoảng vẫn có người liếc mắt nhìn lên tầng ba.

Trong phòng ở tầng ba, một người đàn ông mặc áo một bộ đường trang màu đen ngồi trên xe lăn đang pha trà, một loạt động tác nước chảy mây trôi nhìn rất thích ý.

Sau khi Trình Tây kết thúc lời mở đầu, vật phẩm đầu tiên đã được đưa lên sân khấu. Chu Phi Dận vẫn ngồi nghiêm trang, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn vào tách trà không hề có chút phản ứng.

Ở hậu trường, từng món cổ vật được đưa lên sân khấu. Bạch Kỳ nghe giá đấu bên ngoài rồi tự đánh giá mình. Bạch thượng thần cảm thấy rất thú vị với lần đầu tiên trong đời bị "bán

". Hắc Thất thầm chửi,"Nếu ai đó may mắn "vô cùng may mắn mua" được tổ tông này về nhà, chắc chắn là kiếp trước đã tạo không ít nghiệp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!