Chương 40: (Vô Đề)

"Qua vòng năm lấy ba đội và vòng ba lấy hai đội, đội trưởng Bạch Kỳ dẫn dắt chiến đội của mình tiến thẳng vào trận chung kết, đối thủ của họ là chiến đội Mộ Phong, đội đã vượt qua chiến đội Lôi Vân với lợi thế mong manh.

Trận đấu với Mộ Phong là một trận chiến gian khổ, trong trận đấu chính hai đội hòa nhau 2-2. Ở ván cuối, hai đội liên tục bám sát nhau, cả hai đều cố gắng để có được số liệu cao hơn.

Trong bản đồ khu vực đổ nát của thành phố, Mộ Phong chọn cách phòng thủ và kéo dài trận đấu, trong khi chiến thuật của Bạch Kỳ là tấn công mạnh mẽ; một khi bị anh chặn lại, không ai có thể trốn thoát.

Bạch Kỳ dẫn đội đuổi bắt và chặn đứng Mộ Phong, Tần Văn Lan không còn tấn công hung hãn như trước mà kiên nhẫn hỗ trợ đội bằng cách hồi máu và bảo vệ phía sau.

Khi người cuối cùng của Mộ Phong là Tào Lăng ngã xuống, tiếng hô vang khắp phòng gần như làm sập mái nhà, giấy màu rơi từ trên xuống, tất cả ánh đèn đều tập trung vào chiến đội Vương Trung Vương.

"Kết thúc rồi."

Tào Lăng thở phào dựa vào lưng ghế, bàn tay rời khỏi bàn phím hơi run, khi nhìn thấy Bạch Kỳ, anh chân thành mỉm cười.

"Và nhà vô địch giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 8 của《 Mạt Đồ 》gọi tên... chiến đội Vương Trung Vương!" Giọng của người dẫn chương trình đột ngột cao vút có phần nghẹt thở.

"Vương bài! Vương bài! Vương bài*!" Toàn bộ khán giả cùng hô hào.

*Beta sau

Tiếng hô vang dội khắp sân khấu, ánh đèn lấp lánh, giấy màu từ trên rơi xuống, khoảnh khắc này như thể là người được chú ý nhất trên thế giới, Đường Thiến Thiến và Nguỵ Tử Dung đều rưng rưng nước mắt.

Khi Bạch Kỳ nâng cúp vô địch lên, tất cả các máy quay đều chĩa về phía anh, anh cười một cách tao nhã nhưng không kém phần phóng khoáng, "Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi."

Đường Thiến Thiến và các người khác nhìn nhau, giơ ngón cái đồng thanh nói, "Bốn lần liên tiếp!"

Anh trai nhỏ Tần Văn Lan hào phóng mời bao một nhà hàng để tổ chức tiệc ăn mừng cho Bạch Kỳ, mấy đội Mộ Phong, Phượng Diễm và Lôi Vân đều có mặt.

Những người trong giới chuyên nghiệp thường là kẻ thù trong game, nhưng ngoài đời thì là bạn bè. Trong lúc thi đấu có thể tính kế lẫn nhau, nhưng sau trận đấu lại trở thành anh em tốt.

Tần Văn Lan với vai trò chủ tiệc luôn theo sát Bạch Kỳ, vẻ mặt lạnh lùng không nói chuyện với ai. Người ngoài chỉ nghĩ rằng cậu khó gần, nhưng Bạch Kỳ biết rằng cậu đây chỉ là ai cũng không "nhận thức".

"Để chúng tôi đến dự tiệc ăn mừng của anh, anh cũng không sợ chúng tôi liên thủ đánh anh à?" Hứa Tuấn Du đe dọa tức tối.

"Bình tĩnh, cậu sớm muộn cũng phải quen thôi."

Bạch Kỳ nói với ý nghĩa sâu xa, mục tiêu của họ là bốn lần liên tiếp vô địch.

"Quá kiêu ngạo!

"Hứa Tuấn Du tức giận hét lên. Tào Lăng cùng với Hứa Tuấn Du nhìn vào Tần Văn Lan bên cạnh Bạch Kỳ và hỏi,"Cậu ấy từ đâu đến vậy?"

"Nhặt được ở bên đường,

"Bạch Kỳ cười đáp. Tào Lăng"......

"không tin. Tào Lăng không tin nhưng Bạch Kỳ cũng đành chịu, bởi vì những gì anh nói đều là sự thật, anh thực sự nhặt được từ bên đường. Bạch Kỳ cầm ly rượu đi đến cửa sổ, nhìn ra bầu trời không có sao một lúc lâu, rồi cuối cùng anh quay lại nhìn Tần Văn Lan bên cạnh."Chờ sau này chúng ta không chơi game nữa, cùng đi xem thế giới này nhé?

"Bạch Kỳ nói. Tần Văn Lan ngẩn ra, sau đó nở nụ cười vui vẻ,"Được.

"Tiệc ăn mừng kéo dài rất lâu, nhiều người nằm ngả nghiêng trên ghế, sàn nhà lộn xộn như vừa trải qua một trận chiến lớn. Trong một phòng suite của khách sạn, Bạch Kỳ mặc áo choàng tắm ngồi trên giường lướt web trên máy tính, chiếc kính trên sống mũi phản chiếu ánh sáng từ màn hình."Quản lý và nhà đầu tư của Tường Huy ở trong tù thực thảm" Hắc Thất nhảy lên giường nằm cạnh gối của Bạch Kỳ.

"Ừ." Bạch Kỳ đáp lại, có vẻ như không quá quan tâm.

"Anh đã biết từ trước rồi?" Hắc Thất hỏi.

"Ừ,

"Bạch Kỳ trả lời. Bạch Kỳ cười một tiếng,"Đừng nhìn nhãi ranh kia ngày thường ngu ngốc dễ bắt nạt, bản tính của cậu ta thực ra cũng không phải người lương thiện gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!