Vết thương của Bạch Kỳ không nặng, huống chi bản thân y vốn mạnh mẽ, nghỉ ngơi ba bốn ngày đã lại hoạt bát như thường. Nhưng không chịu nổi Cấu Thầm làm quá, không chỉ cấm y uống rượu mà còn không cho y ra ngoài chơi.
Bạch thượng thần nghi ngờ rằng vị thần kia cố ý mượn cớ để chỉnh mình.
Bị "quản thúc tại gia", niềm vui duy nhất của Bạch thượng thần bây giờ là ngồi canh mớ đồ ăn vặt mà Kỳ Quang cống nạp, nhàm chán lướt đọc truyện sắc.
Trong vườn.
Kỳ Quang lại đến báo cáo thường ngày, như mọi khi không nói lời nào, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự. Bạch Kỳ hiểu, hắn đang cảm thấy áy náy.
"Ngươi định thủ hiếu bên giường, đưa tiễn thượng thần ta về trời sao?" Bạch thượng thần hỏi, "Mỗi ngày cứ làm mặt đau khổ thế kia, người ngoài không biết còn tưởng nhà có tang đấy."
"Ta tiễn người mười mấy lần rồi, thêm lần này cũng chẳng sao." Kỳ Quang phản bác.
Bạch Kỳ ném vỏ quýt vào Kỳ Quang, hắn bắt lấy dễ dàng.
"Đồ con bất hiếu." Bạch thượng thần lên án.
Kỳ Quang liếc hắn một cái rồi im lặng.
Thấy dáng vẻ u sầu của hắn, Bạch thượng thần bất lực ôm trán.
"Ngươi bị tắc mạch máu não à?"
"Bồn cầu tắc còn thông được, sao đầu ngươi thì không biết linh hoạt? Não ngươi làm bằng đậu hũ à? Loại đã vỡ vụn không ghép lại nổi ấy."
"Trời ơi, bản thượng thần thông minh như vậy sao lại có một đứa con ngu không thuốc chữa thế này?"
"Người không thể mặt dày vô sỉ, nhưng cũng không thể mỏng manh nhỏ nhen quá chứ?"
Bạch rác rưởi lải nhải châm chọc chua ngoa, khiến Kỳ Quang phải bóp trán, bắt đầu nổi giận.
"Ngươi thật quá ngu, ngu không chịu nổi."
"Có thể đem về luyện lại từ đầu không? Nếu ngày nào ngươi thật sự phi thăng, sợ là sẽ kéo tụt chỉ số thông minh trung bình của các thượng thần giới thượng đó?"
"Ngươi bị người ta cười chê thì không sao, đừng để thượng thần ta cũng bị cười lây. Dù sao ta sống vạn năm ở thượng giới cũng có chút danh tiếng..."
"Đồ Bạch rác rưởi." Kỳ Quang nhịn không nổi cắt lời.
"Cha thật đáng đánh, cha biết không?"
"Ngươi không phải người đầu tiên nói thế, nhưng ngươi đánh không lại ta." Bạch thượng thần đắc ý.
"...." Kỳ Quang lặng thinh.
Kỳ Quang lạnh lùng quay đầu rời đi.
Chọc không nổi thì tránh thôi.
"Đồ con ngu." Bạch Kỳ gọi với theo.
"Đừng thấy áy náy nữa, như vậy xa cách quá."
Một câu khiến Kỳ Quang khựng lại, hắn đứng quay lưng một lúc, uể oải đáp nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Sau khi Kỳ Quang đi, Bạch Kỳ lại nằm dài trên ghế tựa, bóc viên kẹo nhét vào miệng.
"Nuôi con thật phiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!