Chương 26: (Vô Đề)

Mới sáng sớm thứ hai, Bạch Kỳ đã trả phòng và cùng Tần Văn Lan rời đi. Hai người vừa rời đi, bà chủ ở quầy lễ tân thở phào một cái, ngồi phịch xuống ghế, "Hai "Diêm Vương" này cuối cùng cũng đi rồi."

"Còn dẫn theo cậu ta?"

Hắc Thất liếc nhìn Tần Văn Lan đang lặng lẽ theo sau Bạch Kỳ mà hỏi.

"Hả?" Bạch Kỳ ngờ vực.

"Thằng nhóc đó mục đích không thuần khiết, anh không sợ cậu ta mưu đồ hãm hại anh sao?

"Hắc Thất hỏi. Bạch Kỳ nghe vậy thì cười lớn, thô lỗ xoa đầu nó,"Ta chỉ là một tên lưu manh thì có gì đáng để cậu ta nhắm đến?

Hôm qua ngươi cũng đã nói rồi mà."

"Hứ!" Hắc Thất hừ một tiếng, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có khi là cậu ta thèm khát vẻ đẹp của anh đó?"

Bạch Kỳ bước đi với đôi chân dài, ở phía sau Tần Văn Lan chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên mới thấy được một bên mặt của anh, "Cao quá.

"Cậu nghĩ. Tần Văn Lan năm nay mười tám tuổi nhưng lại có gương mặt như mười lăm, cao một mét sáu tám. Trước đây, cậu không để ý đến"khuyết điểm

"trên thân xác mình, nhưng bây giờ... thật bực bội! Bạch Kỳ đến trung tâm môi giới thuê một căn hộ, một khu chung cư hạng trung, hai phòng ngủ, một phòng khách có ban công, đầy đủ nội thất và đồ dùng sinh hoạt, môi trường cũng rất tốt, một tháng chỉ có năm ngàn. Bạch Kỳ và Hắc Thất không hiểu"thị trường

"thuê nhà ở Trái Đất, sau khi xem nhà thấy hài lòng, lại xác nhận là có thể trả nổi tiền thuê, liền vui vẻ trả tiền một năm. Sau hai người một mèo dọn dẹp xong căn nhà mới thuê suốt đêm, Tần Tuấn nhận được tin tức ngay lập tức, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng suite của khách sạn cao cấp, Tần Tuấn ngồi trên ghế mây tử đằng cạnh cửa sổ, tay cầm một tập hồ sơ về tiểu sử của"Nhiễm Dương

". Một tên lưu manh từ trại trẻ mồ côi ra, trình độ văn hóa không cao. Thấy vậy, đầu tiên là Tần Tuấn nhíu mày sợ Tần Văn Lan bị hư hỏng, sau đó lại nghi ngờ, ngày hôm qua tuy chỉ là gặp thoáng qua nhưng khí chất cao quý ấy không phải dễ dàng có thể giả vờ có được. Tiếp tục đọc, khi thấy"Nhiễm Dương" thành lập một đội "vô danh

"giành ba chức vô địch liên tiếp, kế đó vì tai nạn xe mà giải nghệ, Tần Tuấn ban đầu cảm thấy tiếc, sau lại phàn nàn về sự cao ngạo, không biết điều, không hiểu thế sự của hắn. Tần Tuấn là một thương nhân, mười hai tuổi đã vào làm việc trong tập đoàn Tần Thị, từ lâu đã trở thành con cáo già thành tinh. Dù trong tài liệu không ghi rõ nội tình vụ tai nạn của"Nhiễm Dương

"nhưng hắn vừa nhìn đã thấy có vấn đề. Gập lại tập hồ sơ, Tần Tuấn cầm ly hồng trà trên bàn, dựa lưng vào ghế chìm vào suy tư. Ở đâu có thương nhân thì ở đó không sạch sẽ, những chuyện nhỏ nhặt hắn luôn không để ý, nhưng bây giờ"Nhiễm Dương

"đã có liên quan đến em trai hắn là Văn Lan thì đó lại là chuyện khác. Tần Tuấn đã từng nghe qua về chiến đội Vương Trung Vương, trò chơi trực tuyến"Mạt Đồ

"này là sản phẩm của tập đoàn Tần Thị, nhưng hạng mục này không phải do hắn quản lý nên không hiểu biết nhiều. Uống xong một tách trà, Tần Tuấn gọi một cuộc điện thoại,"Điều tra chi tiết về tai nạn của Nhiễm Dương, ngoài ra, thu thập tài liệu về đội Vương Trung Vương."

Ra lệnh xong cúp máy, Tần Tuấn liếc nhìn bức ảnh của "Nhiễm Dương" trong tài liệu, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chiến đội Vương Trung Vương? Chẳng khác gì xúc xích* cả.

"*Nguyên gốc:『?。』: Vương Trung Vương (): tên của một hãng xúc xích nổi tiếng của Trung Quốc. Ý Tần ca là chê tên đội tuyển của nguyên thân:)))) Trong một trung tâm mua sắm, Bạch Kỳ như bị rút xương, uể oải ngồi trên ghế mềm, Tần Văn Lan ở phòng thử đồ liên tục ra vào, quần áo trên người thay hết bộ này đến bộ khác."Ừm, không tệ."

Bạch Kỳ nuốt một múi quýt, nhận xét qua loa, "Bộ tiếp theo.

"Tần Văn Lan nhìn bộ quần áo hình meo meo trong tay nhân viên bán hàng, trên mặt chần chờ một lát rồi vẫn cầm lên vào phòng thử đồ. Một lúc lâu sau, Tần Văn Lan kéo cửa bước ra với vẻ mặt không tình nguyện, ngay lập tức làm xiêu lòng một loạt nữ nhân viên bán hàng. Bạch Kỳ cũng không khỏi mắt sáng lên, vẫy tay gọi cậu lại. Khi Tần Văn Lan bước đến gần, Bạch Kỳ vươn ma trảo nựng má của cậu,"Dễ thương quá."

Thấy ánh mắt Bạch Kỳ dán chặt vào mình, Tần Văn Lan mím môi, nở một nụ cười "e thẹn", tức khắc "bạo kích

"tim Bạch Kỳ. Bạch Kỳ đứng dậy, tay nhanh chóng chỉ vào người Tần Văn Lan và mấy bộ quần áo hắn vừa thử,"Bộ này, bộ này, bộ kia... gói hết lại."

"...

"Hắc Thất ôm mặt, ký chủ, anh sẽ hối hận đến mức muốn chặt tay đấy. Nhân viên bán hàng cầm quần áo đi tính tiền, khi đang gói đồ thì một nhân viên khác đến bên tai cô thì thầm,"Ông chủ nói, tất cả đồ họ mua đều giảm giá còn một phần mười."

"!!!" Nhân viên bán hàng đang tính tiền sững lại, mắt không khỏi liếc nhìn Bạch Kỳ đang đút quýt cho "mèo con",

"Thiếu gia nhà giàu? Con ông cháu cha? Hay là con nhà cách mạng*?"

*Gốc  (hồng nhị đại): là thế hệ thứ hai của các gia đình cách mạng Trung Quốc. Cụ thể, "hồng nhị đại

"đề cập đến con cái của những người lãnh đạo cấp cao hoặc những nhân vật quan trọng đã đóng góp đáng kể trong cuộc Cách mạng Trung Quốc, đặc biệt trong thời kỳ Đảng Cộng sản Trung Quốc lên nắm quyền. Những người này thường được coi là"công thần

"của cách mạng. Phát hiện ánh mắt dò xét của nhân viên bán hàng, Bạch Kỳ quay lại nhìn,"Có chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!