Chương 25: (Vô Đề)

"Mạt Đồ" là trò chơi trực tuyến có 55 cấp độ, cấp sau khó hơn cấp trước, kinh nghiệm của mỗi cấp đều tăng gấp đôi, Bạch Kỳ chạy nhiệm vụ cả ngày mới lên được bốn cấp.

"Bản thượng thần từ Kim Đan độ lên Nguyên Anh kì còn dễ hơn cái này." Trên đường rời khỏi quán net trở về nhà nghỉ, Bạch Kỳ lẩm bẩm than thở.

"Ăn một lần không thể mập ngay được.

"Hắc Thất nói, dù sao cũng chẳng ai có thể một ngày cày max điểm. Bạch Kỳ xoa cổ tay phải, khuôn mặt dưới bóng râm trông có chút trầm mặc, Hắc Thất tiến thêm hai bước hỏi,"Tay đau à?"

"Chuyện nhỏ.

"Anh vừa mới bắt đầu chơi, cày toàn quái nhỏ ở khu nhỏ, hơn nữa còn có Hắc Thất bảo vệ, cổ tay chỉ hơi mỏi vì căng quá chứ không đau. Phải nhanh chóng tìm lại mảnh vỡ, Hắc Thất nghĩ thầm nhưng miệng lại chuyển sang chủ đề khác,"Ngày mai có đi quán net nữa không?"

"Nghỉ một ngày, trước tiên thuê một căn phòng, sau đó mua máy tính." Mặc dù bản chất Bạch Kỳ muốn cái gì là phải có cái đó ngay, nhưng khi gặp chuyện cũng có thể nhìn ra vấn đề và lập kế hoạch.

Lập đội chiến, lần thứ tư vô địch liên tiếp, tìm mảnh vỡ, đều không phải chuyện một sớm một chiều, ở nhà nghỉ và đi quán net không phải là kế lâu dài, nhà ở và máy tính là việc cần phải giải quyết trước.

Tiền cầm cố ngọc đủ để thuê một căn nhà khá tốt, cũng sống vô lo vô nghĩ một thời gian, còn về lâu dài thì để sau hãy nói.

Tại nhà nghỉ, Tần Văn Lan ngồi xếp bằng trên giường lật ví của các vệ sĩ, Tần Tu thông qua định vị trên điện thoại vội vã chạy đến từ thành phố Y đang khinh thường đánh giá căn phòng nhỏ, trong và ngoài phòng đầy ắp vệ sĩ

"Vừa bẩn vừa nhỏ vừa cũ vừa hỏng, ở đây sẽ bệnh mất? Cũng không an toàn." Tần Tu một thân âu phục đắt tiền hoàn toàn không hợp với nơi này.

"Tiền đâu?

"Tần Văn Lan lục hết tiền mặt trong ví của các vệ sĩ rồi chìa tay ra đòi Tần Tu. Tần Tu chẹp một tiếng, gạt tay cậu ra rồi cười khẩy,"Em thấy anh bao giờ dùng tiền mặt chưa?"

Tần Văn Lam nhíu mày, trong đôi mắt đen trầm xuất hiện một tia u ám, biểu cảm cũng trở nên u sầu.

"Đừng giận, đừng giận." Tần Tu thấy vậy vội yếu thế dỗ dành, "Anh mang thẻ, thẻ phụ của anh, em muốn tiêu gì thì tiêu."

Thấy tia tức giận trong mắt Tần Văn Lan dần tan biến, Tần Tu thở phào nhẹ nhõm,

"Căn phòng rách nát này có gì đáng ở? Về nhà với anh đi."

Lấy được thẻ, Tần Văn Lan nằm ngửa ra giường, "Cút đi." Diễn tả cực kỳ sinh động cảnh "qua cầu rút ván. Tần Tu:......"

"Nếu em muốn báo ân người tên Nhiễm Dương đó thì có thể đưa hắn về thành phố Y cùng." Trên đường đến đây, Tần Tu đã cho người điều tra sơ qua về Nhiễm Dương.

"Em ký hợp đồng bán thân rồi."

Tần Văn Lan nói.

"Gì cơ?" Tần Tu đơ người.

"Anh không được đưa tiền cho anh ấy, cứ để em làm thế chấp cho anh ấy là được." Lời nói của Tần Văn Lam lộn xộn khiến Tần Tu nghe mà mù tịt, hoàn toàn không hiểu gì.

"Em..." Tần Tu bụng đầy nghi vấn không biết hỏi thế nào, khi mắt lướt qua ngực trống không của Tần Văn Lam, lại ngẩn người, "Ngọc của em đâu?"

"Bán rồi."

Hôm qua cậu nghe Nhiễm Dương nói là sẽ mang đi cầm đồ.

"!!!" Tần Tu như bị sét đánh, "Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Tần, là chìa khóa mở két sắt của em, em lại đem bán... em không cần két sắt nữa à!?"

"Thế anh đi chuộc đi.

"Tần Văn Lan không để ý trả lời. Tần Tu tức giận đi tới đi lui, sau đó hướng về phía những vệ sĩ trong phòng quát,"Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi điều tra!"

"Vâng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!