Diện tích nhà tù vốn nhỏ, ngày thường chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến mọi người biết chuyện, hứng thú bàn tán đủ thứ.
Chuyện Bạch thượng thần "quậy" trong nhà ăn nhanh chóng lan ra giữa các cai ngục. Khi rời khỏi nhà ăn số 2, anh trở về trong ánh mắt dõi theo của đồng nghiệp.
Ngạc nhiên, kiêng dè, thương hại...
Như thể anh chẳng còn sống được bao lâu nữa.
"Anh Giản." Lâm Sinh Lâu đuổi theo Bạch Kỳ giữa đường, vẻ mặt không đồng tình nói: "Anh làm thế quá nóng vội rồi."
Bạch Kỳ liếc Lâm Sinh Lâu một cái, cầm điếu thuốc ngậm trên miệng mà không châm, chỉ để đấy.
"Lâm Sinh Lâu, cậu có biết vì sao người ta thích bắt nạt cậu không?"
"Bởi vì, trong xương cậu có một thứ khiến người khác thấy rất khó chịu."
Lời mỉa mai thẳng thừng của Bạch Kỳ khiến Lâm Sinh Lâu sững người.
Không muốn ở lâu với Lâm Sinh Lâu, người mà anh cho là hèn nhát đến khó chịu, Bạch Kỳ lạnh lùng nói: "Biến đi."
Tránh qua người đang chắn đường, Bạch thượng thần tiếp tục bước đi.
Đột nhiên, Bạch Kỳ dừng lại, bất ngờ quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào một ô cửa sổ trên tòa nhà. Phía sau cửa sổ không có ai, chỉ có một chậu xương rồng nở hoa vàng đung đưa trong gió.
Bạch thượng thần nhếch môi cười nhạt, không truy cứu ai đã lén nhìn trộm, quay người rời đi.
Trên đường trở về, Bạch Kỳ gặp Đoạn Nhất Hạc đang định mời bác sĩ đến chữa trị cho hai tội phạm trong phòng biệt giam.
"Không cần đâu." Bạch thượng thần lên tiếng.
"Vết thương do tôi gây ra tôi tự biết. Đau vài ngày thì không tránh khỏi, nhưng chắc chắn không chết được đâu. Cứ để bọn chúng chịu đựng."
"...À." Đoạn Nhất Hạc có chút lo sợ.
"Bọn chúng đâu rồi?" Bạch Kỳ hỏi.
"Phòng biệt giam nhóm bốn." Đoạn Nhất Hạc trả lời.
"Tôi đã chia chúng ra hai phòng biệt giam riêng, không có vấn đề gì."
"Làm tốt lắm." Bạch thượng thần động viên, vỗ vai cậu một cái.
"Đáng tin đấy."
Khi giám đốc nhà tù nghe về vụ đánh nhau của Bạch thượng thần trong nhà ăn, ông không bày tỏ ý kiến ngay. Ông gọi Bạch Kỳ đến, chăm chú nhìn anh rất lâu rồi thở dài một hơi.
Ánh mắt như muốn nói: "Hãy tự biết giữ mình," khiến Bạch thượng thần có phần xấu hổ.
Hai kẻ đánh nhau bị nhốt trong phòng biệt giam, sau vài giờ nằm bẹp lấy sức, chúng bắt đầu gây rối.
Chửi bới ầm ĩ, phá tan mọi thứ có thể đập được, khiến các cai ngục bên ngoài không dám đến gần, sợ bị vạ lây.
Đến 11 giờ đêm.
Mặc áo thun ngắn tay và quần tác chiến, mồ hôi đẫm người, Bạch thượng thần bước ra khỏi phòng huấn luyện, khăn lông trùm đầu, đi về ký túc xá.
Cơ thể nguyên chủ gầy yếu, không có vẻ điển trai kiểu "tiểu thịt tươi" và không thể đi theo phong cách quyến rũ. Vì vậy, Bạch thượng thần chỉ có thể hướng đến hình tượng "soái ca cơ bụng sáu múi."
"Giản Lạc, hai người trong phòng biệt giam làm loạn cả ngày, ồn đến mức mọi người không ai chịu nổi," một cai ngục đến nhắc nhở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!