Khang Nguyên năm thứ 27, hoàng đế Khang Nguyên băng hà, thái tử Văn Nhân Mục Cát mới bảy tuổi lên kế vị, đổi niên hiệu thành Phong Đức. Chiêu vương Văn Nhân Thiên trở về kinh thành được phong làm Nhiếp chính vương, có quyền xử lý các công việc trong triều thay cho hoàng đế.
Hoàng đế nhỏ tuổi lên ngôi, lòng người trong triều không ổn định, các nước láng giềng như hổ rình mồi, bí mật tập hợp binh mã, sẵn sàng phát động chiến tranh, lòng lang dạ thú rõ như ban ngày.
Hoàng đế Văn Nhân Mục Cát tuổi nhỏ, chỉ là bù nhìn trong triều đình, tuy có Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh hỗ trợ nhưng dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhi, quyền lực yếu kém, ở trong triều cũng như đi trên băng mỏng*.
*Ý chỉ làm việc gì cũng phải cẩn thận, suy tính trước sau
Tại phủ Nhiếp chính vương, sau bức rèm màu mẫu đơn là một mỹ nhân kiều diễm trong trang phục đỏ rực, môi đỏ mặt ngọc, làn da mịn màng, đôi mắt hồ ly khẽ liếc nhìn, mang theo vẻ quyến rũ mơ hồ.
"Vương gia."
Nghe tiếng động sau rèm, một hàng cung nữ nhanh chóng chạy vào.
"Ra ngoài!
"Giọng nói trầm khàn mang theo áp bách vang lên, đám cung nữ giật mình, tuy kinh ngạc trước sự thay đổi của người sau rèm nhưng cũng không dám mạo phạm, cúi đầu rời đi. Sau khi cung nữ đều ra ngoài, một quả cầu nhỏ bằng hạt đậu phộng chui ra từ dưới giường,"Anh tỉnh rồi?"
Bạch Kỳ khép lại vạt áo đang mở rộng, ngồi dậy, nheo mắt nhìn nó hồi lâu, rồi mới thốt ra một câu, "Tiểu Thất?
"Tiểu Thất là cái quỷ gì? 771 cạn lời, nhưng rất nhanh giải thích với Bạch Kỳ,"Năng lượng không đủ, không thể dùng bước nhảy không gian, tôi chỉ có thể rút năng lượng dự trữ thứ hai của mình để thay thế."
Bạch Kỳ ngồi dậy, xoa bả vai đau nhức của mình, nhìn xung quanh,
"Đây không phải là Diệu Hoang đại lúc đúng không? Chẳng có tí linh khí nào, là phàm giới?"
"Đây là thế giới cổ đại, một phần nhỏ của vũ trụ." 771 rất tận tâm giải thích cho Bạch Kỳ về khái niệm vũ trụ và thế giới phân tách.
"Ta hiểu, trước khi thành thần ta đã từng đọc một cuốn sách cổ trong phàm giới, ghi chép ba nghìn đại thiên thế giới, khi đó ta dù ngốc nghếch không thể ngay lập tức hiểu rõ, nhưng sau này cũng đã ngộ ra bảy tám phần."
Bạch Kỳ nói.
"Ngươi quả thật là bác cổ thông kim*.
"771 có ý khen ngợi. *Học sâu hiểu rộng"Ta biết khả năng của mình, nhưng ngươi thì..." Bạch Kỳ quay đầu liếc nhìn nó một cái, "Không ngờ ngươi lại có năng lực như vậy, là ta đã coi thường ngươi."
Y chưa từng nghe nói có thượng thần nào có thể xé toạc hư không tự do đi lại trong ba nghìn thế giới.
"Sức mạnh của khoa học kỹ thuật." 771 khiêm tốn đáp.
"Giải thích chi tiết đi." Bạch Kỳ kéo một cái gối nằm xuống giường, đôi mắt hồ ly lười biếng nhìn 771, "Ngươi thay ta đoạt xác là thân thể của ai?
"Y vừa mới kiểm tra qua, thân thể phế vật này chẳng có tí linh lực nào. Nghe Bạch Kỳ hỏi, 771 lập tức mở ra một giao diện ảo,"Thông tin đều ở đây."
Trên bảng xuất hiện một đoạn ký ức, được ghi lại từ góc nhìn của chủ nhân gốc, người này tên là Văn Nhân Thiên, là bào huynh* của hoàng đế Khang Nguyên, được phong làm Chiêu Vương khi mới mười hai tuổi đi đến đất phong.
Ở tuổi ba mươi mốt, sau khi Khang Nguyên đế băng hà, hắn trở về kinh thành lên làm Nhiếp chính vương, một người dưới mà trên vạn người.
Văn Nhân Thiên là một nam nhân lợi hại, hoàng đế Khang Nguyên kiêng kị hắn, tuy cho hắn đất phong nhưng đó lại là nơi bạo loạn, nghèo nàn, bạo lực, phía trước có núi hoang chắn đường, phía sau giáp ranh biên giới, hai bên lại có sơn tặc thổ phỉ nhòm ngó, có thể nói là bốn bề thọ địch.
Khang Nguyên đế vốn muốn qua đó diệt trừ Văn Nhân Thiên, kết quả hắn dùng mười năm biến vùng đất loạn lạc thành toà thành vững chắc như thạch, Khang Nguyên đế vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng chưa kịp ra tay tiếp thì đã qua đời.
Sau khi Khang Nguyên đế băng hà, Nam Khâu quốc đại loạn, Văn Nhân Thiên dẫn 5000 kỵ binh trở về dẹp loạn, phò tá Văn Nhân Mục Cát lên ngôi, tự phong làm nhiếp chính vương tiếp quản triều chính, tuy là vương nhưng thực chất đã là hoàng đế.
Với khả năng của Văn Nhân Thiên, đáng lẽ hắn nên đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, nhưng một anh hùng như vậy cuối cùng lại thất bại vì tình.
Khi còn là Chiêu Vương, Văn Nhân Thiên gặp một nữ tử giang hồ tên Liễu Uyển, nàng là con gái độc nhất của chưởng môn phái Thanh Sơn, là thanh mai trúc mã với tam công tử nhà minh chủ võ lâm Trình Vũ lớn lên bên nhau, đã đính hôn, vốn dĩ là một đôi thần tiên quyến lữ nhưng lại gặp phải cây chày gỗ Văn Nhân Thiên.
Văn Nhân Thiên yêu Liễu Uyển ngay từ cái nhìn đầu tiên, để "xứng đáng" với nàng, hắn thậm chí đã gia nhập giang hồ và lập ra "Ma giáo" Văn Phong Các, nhưng trong lòng Liễu Uyển chỉ có Trình Vũ, dù nguyên chủ bày tỏ tình cảm thế nào, nàng cũng không quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!