Đối ngoại mà nói, Hoắc Uyên đã chết từ bốn năm trước. Ngoại trừ quản gia, Tuyên Lương và một số người thân tín thì trong mắt người khác, thanh niên xuất hiện trong vương phủ chính là ngôi sao mới của quân doanh
- Bạch Dụ An.
Bạch Dụ An dùng bốn năm để phát triển một cách mạnh mẽ khiến mọi người trong triều sớm đoán rằng người đứng sau lưng hắn ta là Bạch Kỳ. Bây giờ biết rằng hắn xuất hiện trong phủ Nhiếp Chính Vương, họ càng thêm chắc chắn về điều này.
Vì vấn đề sức khỏe, quản gia dưới áp lực từ bệnh của Bạch Kỳ đã thay đổi ba bữa ăn của y thành khẩu vị thanh đạm. Hôm nay, vì Hoắc Uyên trở về nên trên bàn hiếm thấy có món thịt phong phú.
Bạch Kỳ gắp một miếng sườn cừu nếm thử, sau đó mỉm cười trêu chọc, "Bản vương đã bốn năm không biết mùi thịt, hôm nay nhờ phúc của ngươi."
Quản gia đầy uất ức nhìn miếng sườn cừu trong miệng Bạch Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Là vương gia nói rằng Bạch tướng quân đang trong giai đoạn phát triển.
"Dù ông rất nghi ngờ đó chỉ là cái cớ để y được ăn. Hoắc Uyên nhai thức ăn nhưng không biết mùi vị, do dự một lúc mới thăm dò hỏi,"Vương gia bị bệnh sao?"
"Người già rồi, có chút bệnh vặt là chuyện bình thường.
"Bạch Kỳ thản nhiên nói. Lời của Bạch Kỳ không phải không có lý, y đã gần bốn mươi tuổi, độ tuổi không còn trẻ trong thời cổ đại, nhưng dù thời gian vô tình năm tháng lại rất ưu ái y, chưa từng để lại chút giấu vết thời gian nàp trên khuôn mặt y."Sáng nay bản vương chải tóc thấy một sợi tóc bạc."
Điều này khiến Bạch Kỳ rất ngạc nhiên, là thượng thần phi thăng sớm, y chưa từng trải qua cảm giác "già nua
". Bạch Kỳ nhìn Hoắc Uyên, giọng điệu trêu ghẹo,"Ngươi trưởng thành rồi, bản vương cũng già rồi."
Bạch Kỳ nói rất bình thản, nhưng Hoắc Uyên nghe mà cảm thấy chua xót trong lòng, im lặng hồi lâu mới thốt ra một câu, "Tai họa sống ngàn năm."
Quản gia nghe vậy không vui nhíu mày, còn Bạch Kỳ khịt mũi khinh thường nói, "Đối với người phàm mà nói thì ngàn năm xa xôi lắm."
"Ca ca xinh đẹp, Oánh Oánh muốn ăn kẹo hồ lô.
"Bên cạnh, Hoắc Oánh Hoà kéo tay áo Bạch Kỳ, giọng mềm mại nũng nịu. Bạch Kỳ rút tay áo ra, véo má cô nhóc,"Ăn xong cơm, ca ca sẽ đưa ngươi ra ngoài mua."
Hoắc Oánh Hoà luôn gọi Bạch Kỳ là ca ca, dù nguyên chủ đã là người "trung niên
"gần bốn mươi tuổi, còn tuổi thật của Bạch Kỳ cũng đủ làm ông nội của cô nhóc. Tiếng"ca ca" này làm cho người da mặt dày như y cũng có chút xấu hổ, nhưng dù có nhắc nhở mấy lần Hoắc Oánh Hoà cũng không nghe, sau này thì... chính y cũng quen rồi.
Tại võ trường vương phủ, Yến Vương Văn Nhân Dư Bách nắm một thanh trường kiếm múa oai phong lẫm liệt. Thanh niên đã thoát khỏi vẻ ngây thơ, trong lông mày thiếu đi chút ngờ nghệch, thêm vào chút sắc bén, có phần khí thế ngất trời.
Tuyên Lương đứng một bên nhìn đến xuất thần, đứa trẻ nhút nhát ngày nào giờ đã trưởng thành thành một thanh niên tuấn tú, chứng kiến cả quá trình thay đổi của cậu, chính bản thân hắn cũng không biết nên vui hay buồn.
Múa xong một bộ kiếm pháp, Văn Nhân Dư Bách thu kiếm dùng tay áo lau mồ hôi đi đến bên Tuyên Lương, "Thế nào?"
Văn Nhân Dư Bách rất trắng, vừa múa xong một bộ kiếm, mặt có chút đỏ, trong ánh tuyết càng thêm đẹp mắt, khiến Tuyên Lương không khỏi có chút thất thần. "Không tồi."
"Lần nào cũng chỉ có hai chữ "không tồi", đọc thêm sách tích lũy từ ngữ đi.
"Văn Nhân Dư Bách phàn nàn. Tuyên Lương nghẹn lại, cậu nhóc nhút nhát hay khóc nhè trốn sau lưng cần hắn bảo vệ nay khong còn nữa. Sao giờ hắn lại thấy nhớ nhớ là chuyện gì vậy nhỉ? Văn Nhân Dư Bách vén tà áo ngồi xuống bậc đá dưới mái hiên,"Người tên Bạch Dụ An đó có lai lịch thế nào?"
"Có vấn đề gì với hắn à?"
Tuyên Lương không trực tiếp trả lời.
"Người mà hoàng thúc chọn chắc chắn không có vấn đề, nhưng ta thấy hắn có chút quen mắt." Văn Nhân Dư Bách mặt lộ vẻ khó chịu, "Ngươi từng thấy mặt dưới mặt nạ của hắn chưa?"
Ánh mắt Tuyên Lương lóe lên sự kinh ngạc nhưng ngay lập tức bình tĩnh trả lời, "Thấy rồi, bị thương rất nặng, mặt mày biến dạng."
"Chậc!
"Văn Nhân Dư Bách kêu lên một tiếng rồi không hỏi thêm nữa, có lẽ thật sự là do hắn nhìn nhầm. Trên phố kinh thành, Bạch Kỳ, Hoắc Uyên, Hoắc Oánh Hòa ba người ngồi trong xe ngựa, Hoắc Oánh Hòa cầm cây kẹo hồ lô ăn ngọt ngào, Hoắc Uyên trông như đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Oánh Hòa nhưng thực ra thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Kỳ."Hôm trước Tào lão tiên sinh đã qua đời."
Bạch Kỳ đột nhiên nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!