Chương 12: (Vô Đề)

Quán rượu Nam Quỳnh ở kinh thành là một nơi phong nhã, từ người già tóc bạc đến trẻ nhỏ chưa dứt sữa đều thích đến đây lúc rảnh rỗi để ngâm thơ đối câu, bình phẩm văn chương, hoặc thảo luận về những chuyện lớn của thiên hạ. Đây là nơi tụ tập của các văn nhân tài tử.

Các thư sinh thường rất cổ hủ, hay phê phán những người hoặc việc họ không thích bằng những lời lẽ sắc bén, nhưng do trong quán có một nhóm các vị lão tiên sinh rất có uy vọng trấn giữ nên nhiều quan chức giàu có trong kinh thành cũng đành bó tay.

Chỗ dựa chính của Nam Quỳnh quán là Tào Chí Khuê, đế sư của tiên hoàng Khang Nguyên, nay đã một trăm lẻ hai tuổi, bụng đầy kinh thư, có uy vọng rất cao trong giới văn nhân toàn Nam Khâu, đến cả vương quyền quý tộc trong kinh thành gặp ông cũng phải nể ba phần.

Ở nhã gian trên lầu hai của quán rượu Nam Quỳnh, Bạch Kỳ nằm nghiêng lười biếng trên ghế tựa, tay cầm một chuỗi ngọc thuốc dưỡng sinh, trên bàn để ấm rượu, đối diện là ngũ hoàng tử của Huyền La quốc Phượng Vũ Minh.

Việc gặp gỡ Phượng Vũ Minh hoàn toàn là tình cờ, Bạch Kỳ dù muốn có được ngọc Bạch Hổ Tuyết Ban, nhưng kế hoạch của y là phái vài ám vệ đến trộm hoặc cướp lấy, thô bạo và đơn giản, dùng mưu kế quá mệt mỏi.

Hôm nay, lúc Bạch Kỳ đi qua quán rượu Nam Quỳnh thì bị hương rượu dẫn vào, mà Phượng Vũ Minh thì đặc biệt đến đây để mở mang về quán rượu Nam Quỳnh nổi tiếng khắp thiên hạ, nếu may mắn, cũng muốn bái phỏng tiên đế sư Tào Chí Khuê.

Phượng Vũ Minh uống rượu âm thầm cười khổ, hắn nhìn thấy rõ sự thèm muốn công khai của Bạch Kỳ đối với ngọc Bạch Hổ Tuyết Ban. Chuyến tới Nam Khâu này nếu muốn bình an về nước, e rằng khó mà giữ được ngọc.

Trong quán, một nhóm thanh niên vốn đang hào hứng bàn luận về một bài văn. Chỉ là rượu trong ly xuôi dần xuống bụng đều mang theo men say, đề tài đang từ từ bàn luận văn chương bỗng chốc chuyển sang tình hình thế cục hiện giờ.

Vài thanh niên mặt mày đỏ bừng, nói chuyện hùng hồn, giọng điệu nhiệt huyết, một vẻ lo lắng cho quốc gia khiến các văn nhân trong quán cũng lần lượt lên tiếng hưởng ứng, rất có cảm giác một thân tài hoa mà không được trọng dụng.

"Chậc!

"Bạch Kỳ cười khẩy một tiếng, vô dụng nhất là thư sinh, sách nói quả không sai. Bạch Kỳ không hề che giấu sự khinh bỉ của mình, một thanh niên bên cạnh nghe thấy tiếng cười khẩy của y liền đứng dậy, chắp tay cúi chào qua tấm rèm tre,"Huynh đài phải chăng có ý kiến khác?"

"Lý luận xuông, tự than tự trách, thật nực cười.

"Bạch Kỳ châm biếm. Một câu của Bạch Kỳ đã đắc tội cả quán, Phượng Vũ Minh ngỡ ngàng, cách kéo thù hận này cũng quá kiêu ngạo rồi đấy!"Không biết huynh đài xuất sư chốn nào?

Nếu không hài lòng với lời nói của tiểu sinh có thể ra mặt tranh luận.

"Một thanh niên dưới lầu một nói một cách đầy thách thức. Bạch Kỳ vẫn tiếp tục vuốt chuỗi ngọc, thậm chí tư thế lười biếng dựa vào ghế cũng không thay đổi,"Các ngươi phê phán triều thần vô dụng, để nước khác lấn át mà không chống trả, nhưng các ngươi đã từng nghĩ, nếu chiến tranh xảy ra, bá tánh Nam Khâu sẽ ra sao?"

"Nhưng nếu chỉ biết yếu thế, nước không còn là nước, vua không còn là vua, quốc uy của Nam Khâu sẽ ở đâu?"

"Mở mắt ra vào thế cục thiên hạ hiện nay, Nam Khâu đang ở trung tâm bão tố, nếu các nước liên minh tấn công, tình huống này sẽ giải quyết thế nào?"

"Chúng ta thà sống một cách đường đường chính chính, còn hơn khom lưng uốn gối làm nô lệ."

"Hừ!" Giọng Bạch Kỳ càng thêm châm biếm, "Dân chúng Nam Khâu đến cả ngàn vạn, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, các ngươi có thể không sợ chết, nhưng đã từng nghĩ đến họ chưa?"

"Nếu không có những triều thần ngu muội trong miệng các ngươi bảo vệ thái bình, các ngươi có thể ở đây mà lớn tiếng đàm luận ở đây? Đợi đến khi nước mất, các ngươi trở thành dân vong quốc, ai còn quan tâm đến sự sống chết của các ngươi?"

"Tuy không thể phủ nhận, từ trước đến nay quan lại ngu dốt xuất hiện nhiều vô kể, nhưng những quan tốt liêm khiết vì dân vì nước, cương trực công chính vẫn luôn có, hà cớ gì lại vơ đũa cả nắm?

"... Phượng Vũ Minh nhìn Bạch Kỳ nói những lời lẽ sắc bén, khí thế hào hùng đối đáp với các văn sĩ, sự ngỡ ngàng trong mắt dần dần được thay thế bởi sự ngưỡng mộ và kinh ngạc. Lúc này, Bạch Kỳ trong mắt hắn lấp la lấp lánh."Phàm là những thanh niên mới bước vào triều đình, ai không có chí hướng? Chỉ là theo thời gian, họ bị cám dỗ mà mất sơ tâm, rối loạn tâm trí."

Đây là câu nói của nguyên thân.

"Nam Khâu chịu nhục chỉ ở hôm nay, ngày mai ai sẽ bay cao, ai sẽ rơi vào vũng bùn, vẫn là điều chưa biết.

"Đây là lời hứa của Bạch Kỳ..... Trong một căn phòng trang nhã trên tầng ba của quán rượu Nam Quỳnh, tiền đế sư Tào Chí Khuê lắng nghe cuộc tranh luận sôi nổi bên ngoài mà trầm ngâm, chén trà trong tay ông đã lạnh từ lâu nhưng ông vẫn chưa uống."Y là ai?" Cao Chí Khuê cất tiếng hỏi.

"Đó là Nhiếp chính vương, Văn Nhân Thiên." Tể tướng Đoạn Kỳ cung kính đáp.

"Văn Nhân Thiên." Tào Chí Khuê trầm ngâm, lặp đi lặp lại cái tên này, "Hóa ra không giống như lời đồn, trước khi tiên đế đuổi hắn* ra khỏi kinh thành, ta đã từng gặp hắn*, khi đó...

"*hắn này chỉ nguyên chủ nên giữ nguyên nhé mn. Không chỉ Cao Chí Khuê ngạc nhiên, Đoạn Kỳ cũng rất bất ngờ trước sự bảo vệ của Bạch Kỳ đối với các quan lại trong triều, nhưng dưới sự ngạc nhiên ấy là một cảm giác ấm áp khó diễn tả bằng lời."Thư sinh khó làm, họ chỉ biết chăm chỉ học hành mong một ngày đỗ đạt trở nên nổi bật, ta ở lại quán rượu Nam Quỳnh vốn muốn giữ lại một nơi trong sạch cho bọn họ, bảo vệ họ khỏi sự hãm hại của quyền quý, ai ngờ...

"Cao Chí Khuê uống chén trà lạnh, lắc đầu thở dài. Đoạn Kỳ trong giật thót trong lòng,"Thầy..."

"Sơ tâm đã đổi, quán rượu Nam Quỳnh không còn là thánh địa văn nhân như trước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!