Chương 11: (Vô Đề)

Bạch Kỳ hồi phủ, quản gia đã nhận được tin y bị ám sát đã sớm đưa đại phu của vương phủ chờ sẵn trong viện. Nhưng sau khi hồi phủ, Bạch Kỳ chỉ để lại hai chữ "tắm rửa" rồi đi thẳng về Phù Nhã Viên.

Phòng tắm liền kề với phòng ngủ chính của Phù Nhã Viên, bên trong có một bể tắm rộng mười thước, dưới lót bạch ngọc, trên khảm minh châu, vô cùng xa xỉ và lãng phí.

Bạch Kỳ cho lui đám hạ nhân trong phòng, tự mình cởi bỏ y phục bước vào nước, nước ấm tràn qua từng tấc da thịt, thẩm thấu vào lỗ chân lông khiến y không kìm được mà thở dài một hơi.

Từ cung điện trở về lại gặp thích khách, mùi rượu và máu hòa lẫn vào nhau, dù Bạch Kỳ không phải là người mắc chứng sạch sẽ cũng không thích mùi vị quái dị này.

Hoắc Uyên tiến vào phòng, nghe thấy tiếng nước sau bình phong, hắn chậm rãi tiến lên. Trong màn sương mờ ảo, một tấm lưng trần cân đối và mạnh mẽ lười biếng tựa vào đài ngọc, mái tóc dài đen nhánh buông xoã rơi tán loạn trên mặt nước.

Hô hấp của Hoắc Uyên bỗng cứng lại, trái tim tại khoảnh khắc này dường như bị ai đó chộp lấy, tầm nhìn vì bị choáng váng làm cho mơ hồ.

"Lại đây, giúp bản vương chà lưng."

Bạch Kỳ luôn thích thú với việc nô dịch Hoắc Uyên.

Hoắc Uyên bước lên nặng nề quỳ xuống, trước tiên lấy trong khay một chai tinh dầu rồi nhỏ đều lên người Bạch Kỳ, chất lỏng màu đỏ trượt trên làn da trắng nõ như ngọc, có một loại ám muội quyến rũ.

Yết hầu Hoắc Uyên khẽ động, hắn cứng nhắc cầm khăn bắt đầu lau cho Bạch Kỳ, thỉnh thoảng ngón tay chạm vào thân thể y, sự nóng bỏng nháy mắt lan tỏa khắp người khiến hắn có chút hoảng loạn.

Ngay khi Hoắc Uyên vẫn còn đang thất thần, một bàn tay thon dài bất ngờ túm lấy cổ áo hắn, dùng sức kéo hắn vào trong nước, nước nhanh chóng tràn vào tai mũi khiến Hoắc Uyên giãy dụa mạnh mẽ thoát khỏi đáy bể.

"Bốp!" Bạch Kỳ thô bạo đẩy Hoắc Uyên về phía đài bể, bóp chặt cằm hắn, "Tên chó con háo sắc gan to bằng trời."

Khoảng cách hai người gần trong gang tấc khiến hơi thở của Hoắc Uyên tán loạn, hắn nhíu mày lạnh giọng quát, "Tránh ra!"

"Chó con, đừng quên thân phận của ngươi.

"Ngón tay Bạch Kỳ xuôi theo cằm hắn xẹt qua hầu kết rồi bất chợt xé toang vạt áo của hắn Hoắc Uyên kinh hãi, mạnh mẽ túm lấy cổ tay Bạch Kỳ, lực đạo hơi mạnh làm Bạch Kỳ khẽ cau mày, lúc này ngoài phòng tắm vang lên tiếng hỏi của hầu cận,"Vương gia?"

Bạch Kỳ nhướng mày, Hoắc Uyên thần sắc biến đổi không ngừng, cuối cùng với vẻ mặt không cam lòng và nhục nhã thả lỏng sự kiềm chế, Bạch Kỳ mỉm cười, "Không có việc gì.

"Nhìn chằm chằm vào Hoắc Uyên đang nhẫn nhịn, Bạch Kỳ rút trâm ngọc cố định tóc ra, chiếc trâm sắc nhọn xoay một vòng trên cổ họng Hoắc Uyên, cuối cùng đâm vào eo trái hắn, một chút máu đỏ thấm vào nước. Hoắc Uyên nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, khuôn mặt thiếu niên mang vẻ tàn ác không phù hợp với tuổi,"Ngươi đang nhìn ai?"

Ngươi xuyên qua ta mà nhìn ai?

"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói bản vương đang nhìn ai?

"Bạch Kỳ rút trâm tiện tay ném vào bể, thần sắc bình thản nói. Bạch Kỳ xoay người rời đi, từ trong nước bước ra rồi tiện tay lấy một chiếc áo khoác lên vai, Hoắc Uyên nhìn chăm chú vào tấm lưng mịn màng và đôi chân dài của y, ngọn lửa trong cơ thể dường như cháy càng mãnh liệt."Khắc lên dấu hiệu của ta rồi thì là đồ của ta.

"Bạch Kỳ nói. Hoắc Uyên cúi đầu, xuyên qua làn nước có mùi máu, hắn thấy bên eo trái của mình bị khắc một chữ"Kỳ

"nho nhỏ. Trong thư phòng, Bạch Kỳ vừa tắm xong chỉ mặc một bộ thường phục màu trắng lười biếng dựa vào lưng ghế. Trong thư phòng tĩnh lặng, ngoài mùi huân hương còn có mùi thuốc, trên bàn đặt một bát thuốc đã cạn."Những kẻ muốn lấy mạng ta không đếm xuể, không đến lượt ngươi.

"Bạch Kỳ cầm một quyển sách trên bàn ném về phía Hoắc Uyên đang nhìn chằm chằm vào y. Hoắc Uyên nghiêng mặt tránh quyển sách, lạnh lùng nói,"Tự cao quá sẽ dẫn đến mất mạng đấy."

"Tuổi trẻ bồng bột." Bạch Kỳ cười nhạt, dựa người lên bàn nửa cười nửa không nhìn Hoắc Uyên, "Ngươi hận bản vương là vì bản vương ra lệnh chém đầu cả Hoắc phủ?"

Hoắc Uyên không hiểu lý do Bạch Kỳ đột nhiên nhắc lại vụ án của nhà họ Hoắc nên chỉ im lặng với vẻ mặt trầm tư.

"Ngươi không cam lòng, phẫn nộ, uất ức, nhưng ngươi đừng quên, quốc có quốc pháp, gia có gia quy..."

"Hoắc gia chúng ta năm đời làm tướng, trung thành với Nam Khâu, một nửa Nam Khâu đều do Hoắc gia đánh hạ. Nếu chúng ta muốn phản thì hà cớ gì phải đợi đến hôm nay? Ngươi...

"Hoắc Uyên kích động cắt ngang lời Bạch Kỳ. Trong lòng Hoắc Uyên, năm đời Hoắc gia làm tướng, trong tay nắm giữ bảy phần binh lực của Nam Khâu, Bạch Kỳ ra lệnh diệt toàn bộ Hoắc gia hoàn toàn là vì sợ Hoắc gia công cao chấn chủ."Ngươi còn trẻ tuổi, vào đời chưa lâu, há lại có thể hiểu được nhân tâm thối nát.

"Bạch Kỳ đứng dậy di chuyển vài quyển sách trên kệ, sau đó mở mật thất lấy ra một hộp gỗ, bên trong chứa một xấp thư tín. Bạch Kỳ ngồi lại trên ghế, ngạo nghễ ném xấp thư vào mặt Hoắc Uyên,"Tự mình xem đi.

"Hoắc Uyên nhắm mắt tiếp lấy những lá thư bị ném tới, sau khi nghe lời Bạch Kỳ, hắn cúi đầu nhìn chồng thư dưới chân, con ngươi đột nhiên co lại, đó là... bút tích của đại bá. Dưới ánh mắt ác liệt của Bạch Kỳ, Hoắc Uyên chậm rãi ngồi xuống. Động tác cứng ngắc mở những lá thư kiểm tra nội dung, nhưng khi nhìn thấy nội dung trong thư, hắn như bị sét đánh."Hoắc gia mà ngươi xem là trung nghĩa, từ lâu đã ngầm cấu kết với Cổ Thăng quốc. Nếu bản vương không hồi kinh, ngày tân hoàng đăng cơ sẽ là ngày thiên hạ đại loạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!