Bạch Kỳ Quang đã tìm Lâm Cận Diệp suốt năm mươi năm, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Trong trận chiến với Nha La, vì sử dụng quá mức linh hồn lực mà thương tổn đến căn cơ của cơ thể mượn xác, để lại di chứng trong thân thể, nên không thể sống lâu.
Năm mươi năm, cũng đúng như dự tính của Kỳ Quang, vốn nghĩ ngần ấy thời gian là đủ, nhưng cậu vẫn không tìm thấy Lâm Cận Diệp.
Đây là tính toán sai lầm duy nhất của cậu.
Kỳ Quang đã tìm khắp các vì sao, lập nên chiến công bất hủ cho Chiến hạm Trường Cổ, danh tiếng lẫy lừng vượt xa ngày trước. Chiến hạm Trường Cổ cùng Vong Linh của nó và vị hạm trưởng của mình, đã trở thành vị vua không ngai mạnh nhất toàn vũ trụ.
Nhưng mà...
Năm năm, mười năm, mười lăm năm...
Tâm trạng Kỳ Quang từ bình thản dần trở nên bồn chồn. Vì Lâm Cận Diệp, cậu nửa đời chinh chiến không ngừng nghỉ, nhưng dẫu tìm khắp các vì sao vẫn vô ích – ngay cả linh hồn cũng không thấy.
Lâm Cận Diệp chết rồi sao?
Linh hồn cũng đã tan biến?
Suy đoán này khiến Kỳ Quang vô cùng hoảng loạn.
Trước lúc lìa đời, Kỳ Quang liên tục phát lại đoạn di ngôn mà Lâm Cận Diệp để lại, kẻ trước nay luôn cứng rắn như hắn cuối cùng cũng rơi lệ.
Cậu vẫn nhớ khi vừa làm người, Bạch Kỳ từng nói với cậu: làm người rất khổ, bát khổ tám nạn không biết đã khiến bao nhiêu người không muốn tái sinh, nhưng lúc ấy cậu hoàn toàn không nghe lọt tai.
Cậu say mê cảm giác làm người, tự tin cho rằng mình khác với người khác, tuyệt đối sẽ không vì ai hay điều gì mà tự làm tổn thương mình.
Khi đó cậu không hiểu, ngay cả một kẻ tự do phóng khoáng như tên khốn họ Bạch kia cũng vì một chữ "tình" mà đầu rơi máu chảy, thì cậu làm sao thoát được?
"Làm người... quả thật rất khổ."
Bạch Kỳ Quang đã chết.
Tân hạm trưởng của Trường Cổ đặt thi thể của cậu vào một cỗ quan tài đặc chế, đẩy trôi vào ngân hà.
Chiến hạm Trường Cổ rú còi tiễn biệt, các đạo tặc Vong Linh đồng loạt đặt tay phải lên ngực mặc niệm, tiếng nhạc ai oán vang vọng khắp vũ trụ.
Quan tài tan dần trong tinh không, cơ thể Kỳ Quang từ từ hóa thành bụi, tan biến trong dải ngân hà mênh mông.
Đại lục Diệu Hoang
Yêu giới
Bản thể Bạch Kỳ Quang tỉnh lại trên giường, mở mắt trân trối nhìn vào màn giường màu cỏ xanh hồi lâu không thể hoàn hồn.
Ánh mắt hắn trống rỗng, trong lòng dường như cũng rỗng tuếch.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người lam sẫm bước vào không mời.
Miệng ngậm một cành dại, toàn thân nồng nặc mùi rượu, Bạch Thượng Thần đến rồi, ánh mắt khẽ nheo nhìn người vừa tỉnh lại trên giường.
"Về rồi à?
"Bạch Kỳ Quang không lên tiếng. Bạch Kỳ tiến lại gần, dùng nhành hoa dại khẽ cọ lên mày mắt Kỳ Quang."Tỉnh rồi hả đồ ngốc."
"Nhìn như mất hồn thế kia, bị ai ức hiếp rồi?"
"Ta đã nói rồi, bên ngoài hiểm ác lòng người khó lường, nếu không có Thượng Thần ta đây che chở thì thể nào cũng chịu khổ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!