Chương 4: (Vô Đề)

4

Lâm Lộ từ phòng VIP bước ra.

Chúng tôi quẩy được một tiếng, mệt rã rời.

Đang định quay lại phòng thì gặp một người quen.

Đó là chị Linh, quản lý của đỉnh lưu Cố Tự Hoài.

Chị ấy xã giao chào tôi:

"Vân Khê, thật tình cờ, Tự Hoài đang ở phòng bên cạnh. Để chị gọi cậu ấy qua uống vài ly với em nhé."

Lâm Lộ hùa theo: "Gọi đi, để tớ uống với cậu ấy!"

Tôi gật đầu đồng ý với chị Linh.

Năm phút sau, Cố Tự Hoài đẩy cửa bước vào phòng VIP, ngồi xuống cạnh tôi.

Cậu ấy nâng ly rượu lên, kính tôi một ly:

"Chị Vân Khê, cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi lúc khó khăn. Ly này tôi kính chị."

Ba năm trước, tôi đầu tư vào một bộ phim truyền hình.

Khi đó, sự nghiệp của Cố Tự Hoài đang xuống dốc, gần như bị giới tư bản ruồng bỏ, không có phim để đóng.

Chính tôi đã chỉ định cậu ấy làm nam chính, kéo cậu ấy dậy trong giai đoạn khó khăn nhất.

Tầm nhìn của tôi khá tốt, hai năm nay, Cố Tự Hoài đã trở thành đỉnh lưu.

Bộ phim tôi đầu tư mất một năm để quay, bị "đắp chiếu" thêm hai năm.

Giờ sắp phát sóng rồi.

Tôi hy vọng bộ phim sẽ hot, để tôi kiếm được chút lãi.

Lý do ban đầu tôi đầu tư cho Cố Tự Hoài chủ yếu là vì khuôn mặt đẹp đến mức thần thánh của cậu ấy.

Nếu là hôm qua, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà ngắm thêm vài lần.

Nhưng tối nay, sau khi chồng tôi về nhà, tôi chẳng còn hứng thú với người đàn ông nào khác.

Hoa dại làm sao sánh bằng hoa nhà?

Cô gái "lăng nhăng" như tôi tạm thời thu mình lại.

Nếu không có lẽ tôi đã uống say sưa với Cố Tự Hoài rồi.

Nửa tiếng sau, tôi liếc nhìn đồng hồ và nói với Lâm Lộ:

"Tớ phải về rồi."

"Ừ, hẹn hôm khác." Lâm Lộ vẫn muốn giữ Cố Tự Hoài ở lại uống cùng.

Cố Tự Hoài đứng dậy, nói: "Để tôi tiễn chị."

Chúng tôi vừa bước ra khỏi phòng VIP, liền chạm mặt một bóng dáng quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!