10
"Chỉ nhấp môi một chút thôi." Thật ra tôi chỉ để môi chạm vào một chút, hoàn toàn không nuốt xuống.
Nếu là trước đây, khi Lâm Lộ đưa rượu cho tôi, tôi sẽ uống cạn ngay lập tức.
Nhưng gần đây, tôi đã không còn tin tưởng cô ấy, nên lúc đó đã đề phòng.
Việc giả vờ nhấp môi chỉ để cô ấy thấy vậy mà thôi.
"Không uống thì tốt, tôi nghi ngờ trong rượu có thuốc…" Cố Tự Hoài dừng lời, không nói hết câu.
Có thể thấy được thuốc trong người anh ta đã bắt đầu phát tác.
Ngay sau đó, phòng hóa trang đột nhiên bị ngắt điện.
Xung quanh chìm vào một màn đen kịt.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Cảnh Trần, nhưng phát hiện không có chút tín hiệu nào.
Bên ngoài vang lên tiếng người dẫn chương trình qua micro.
Có vẻ tiệc từ thiện đã bắt đầu.
Các thiết bị điện tử tại buổi tiệc từ thiện quá nhiều, tín hiệu đều tập trung ở hội trường.
Khu vực góc này tín hiệu đã bị chặn.
Lúc này, chắc hẳn Phó Cảnh Trần cũng đang tìm tôi, đúng không?
Lâm Lộ lập mưu là muốn khiến Phó Cảnh Trần hiểu lầm tôi.
May mà tôi không uống ly rượu đó, nếu không… hai người trúng thuốc bị nhốt trong một căn phòng tối om như thế này…
Dù không xảy ra chuyện gì cũng khó mà giải thích được.
Phòng hóa trang không lớn, tôi và Cố Tự Hoài mỗi người ngồi một bên ghế, ở hai góc đối diện của phòng.
Hơi thở của Cố Tự Hoài dồn dập, nghe như đang cố gắng kiềm chế.
Tôi lên tiếng hỏi: "Anh ổn chứ?"
"Còn chịu được, chỉ cần chờ ai đó mở cửa là ổn."
Khoảng năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng run rẩy từ phía Cố Tự Hoài.
Anh ta đang run.
Tôi lo lắng hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Giọng anh ta khàn đặc, mang theo chút run rẩy: "Tôi bị chứng sợ không gian kín."
Trời đất ơi, anh ta lại bị chứng sợ không gian kín!
Nếu bị nhốt trong không gian kín, anh ta sẽ hoảng sợ, thở gấp và cảm giác như sắp chết.
Thêm vào đó, giờ lại bị cúp điện và trúng thuốc.
Điều này chẳng khác gì lấy mạng anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!