Quay đầu lại thấy ánh mắt Lăng Chiến như cười như không đang nhìn mình khiến Tiêu Phong Hàn không nhịn được cả giận: "Lão già kia. Vừa rồi ngươi câm điếc sao?"
Lăng Chiến hừ một tiếng lạnh lùng nói: "Việc này ngươi còn trách ta được sao?"
Tiêu Phong Hàn tức giận hừ một tiếng nhưng không biết phải phản bác như thế nào. Vốn đó là chuyện nhất thời dưới cơn giận dữ gây ra. Hình như cũng không thể trách được người ta.
Tâm trạng buồn bực vô cùng liền đưa mắt xung quanh quan sát. Đột nhiên hắn cảm giác được thiếu thiếu điều gì, sau khi suy nghĩ kĩ liền tím mặt nói: "Tôn tử bảo bối của ngơi đâu?"
Trong lòng Lăng Chiến đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Vừa rồi còn nhìn thấy tên tiểu gia hỏa kia đến nhưng chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy tăm hỏi nữa? Ánh mắt nghi hoặc nhìn về Lăng Khiếu đang đứng bên cạnh: "Thiên nhi đi đâu
Lăng Không với Lăng Chân đang đứng gần đó nghe vậy không khỏi cảm thấy hả hê trong lòng. Tiểu hoàn khố kia dám xuất hiện sao? Như vậy không phải là tự tìm khó ư?
Ngay lúc phụ tử Lăng Chiến không biết phải làm gì thì một thanh y lão nhân từ trong nội viện vội vàng đi ra: "Ha ha, nghe nói Tiêu gia chủ đại giá quang lâm nên lão phu dày mặt ra đây nghênh đón. Từ biệt năm đó đến nay Tiêu gia chủ biến mất không chút tung tích nào? Ha ha..."
Phụ tử Lăng Chiến âm thầm cảm ơn Tần đại tiên sinh đến đúng lúc liền nhân cơ hội này mời mọi người vào trong đại sảnh dự tiệc rượu. Lăng Chiến cũng không quên nháy mắt ra hiệu cho một tên hộ vệ đi tìm Lăng Thiên.
Tần đại tiên sinh cùng với Tiêu Phong Hàn cầm tay nhau mà nói chuyện, thân thiết vô cùng.
Tiêu Phong Hàn cố ý đi chậm từng bước tạo khoảng cách với mọi người nói nhỏ: "Tần huynh. Tiêu mỗ có một chuyện cần xin ý kiến. Mong tiên sinh chỉ giáo phải làm như thế nào?" Bọn hắc y vệ nghe gia chủ có việc cần hỏi Tần đại tiên sinh liền im lặng tách ra xung quanh âm thầm hộ vệ.
Trong lòng Tần đại tiên sinh đương nhiên biết được hắn muốn hỏi gì. Không khỏi cảm thán trí tuệ kinh người của Lăng Thiên. Tiểu gia hỏa này có thể tính được từng bước đi của Tiêu Phong Hàn, đưa ra kế sách đối phó thật hoàn mỹ. Tâm kế như vậy thì trong thiên hạ có được mấy người đây?
Tiêu Phong Hàn nói: "Tần huynh đã đến Lăng Phủ cũng được một thời gian rồi thì phải? Tiêu mỗ cũng nói thẳng luôn. Không biết Tần huynh cảm thấy Lăng tiểu công tử như thế nào?"
Quả nhiên. Tần đại tiên sinh âm thầm cười trong lòng nhưng thần sắc trên mặt lại đặc sắc vô cùng. Vừa lắc đầu vừa biến đổi thần sắc, có chút khó tin, có chút xấu hổ, có chút buồn bả nói: "Ôi! Tiêu huynh, không dối gạt chi ngươi. Việc này một lời có có thể nói hết được. Lấy học thức của Tần mỗ mà nói thì thật sự thẹn khi làm gia sư của Lăng tiểu thiếu gia!" Lời vừa dứt liền lắc lắc đầu thở dài.
Vẻ mặt có chút thổ
Sắc mặt Tiêu Phong Hàn đột nhiên lạnh lẽo hẳn đi. Hắn chậm rãi nói: "Nói như vậy thì lời đồn đãi không hề sai! Hừ!" Sau đó là một trận giận dữ vô cùng.
Tần đại tiên sinh trợn mắt cứng lưỡi. Lăng Thiên có thể suy đoán được phản ứng, thậm chí cả những lời Tiêu Phong Hàn một cách chính xác vô cùng. Tiêu Phong Hàn đang nói chuyện cứ như đọc lại lời Lăng Thiên nói lúc trước. Đáng sợ nhất là một chữ cũng không hề sai. Tiêu Phong Hàn như một con vẹt đang học lại lời của hắn. Khóe miệng của Tần đại tiên sinh khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười bí ẩn. Trong lòng không biết được nên khóc hay cười. Hắn sợ không kiềm nén được sẻ mở miệng cười lớn.
Theo như lời nói của Tần đại tiên sinh thì những người nghe khác nhau có những giải thích không giống nhau. Thật ra Tần đại tiên sinh không hề nói sai sự thật. Học thức của hắn không đủ nên không thể làm thầy của Lăng Thiên. Bất quá câu nói này lọt vào tai của Tiêu Phong Hàn khiến cho hắn hiểu được ý nghĩa hoàn toàn ngược lại.
Tiêu Phong Hàn hừ một tiếng rồi phất tay áo đi vào trong đại sảnh. Tần đại tiên sinh không nhịn được phải mở miệng ho khan vài tiếng rồi với đi theo sau.
Trong đại sảnh rất náo nhiệt. Những người trong Lăng Gia sớm đã rời khỏi đây, chỉ còn lại Lăng lão phu nhân đang nắm tay tiểu cô nương kia nói chuyện rất vui vẻ.
Tiêu Phong Hàn với gương mặt tối sầm tiến vào liền nhìn xung quanh vẫn chưa thấy vị tiểu thiếu gia kia đến đây khiến trong lòng hắn càng thêm giận dữ, trầm giọng nói: "Tuyết nhi, đến đây với gia gia."
Tiểu cô nương Tiêu Nhạn Tuyết đáp lời liền từ trong lòng Lăng lão phu nhân bò xuống nhảy chân sáo đến bên người gia gia. Trong miệng còn đang nhai cái gì đó vươn cổ tay trắng như ngọc lên khoe với Tiêu Phong Hàn: "Gia gia xem, đây là của Lăng nãi nãi tặng cho Tuyết nhi đó." Đó là một cái vòng ngọc tinh khiết như nước không hề có tạp chất nào. Trong đó còn có một con phượng hoàng màu đỏ rất sống động như còn sống đang chuyển động theo vòng tay muốn vỗ cánh bay lên.
Tiêu Phong Hần vừa nhìn thấy con phượng hoàng màu đỏ này không phải do nhân loại khảm vào mà là do tự nhiên hình thành. Bảo vật này cho dù bỏ ra vạn kim cũng khó có thể gặp vậy mà Lăng lão phu nhân lại tiện tay tặng cho tôn nữ của mình. Rất hiển nhiên Lăng lão phu nhân đã xem tôn nữ mình là vợ của Lăng Thiên rồi. Tiêu Phong Hàn vừa nghĩ vậy không khỏi cười khổ một trận.
Tiêu Phong Hàn vừa nhìn thấy liền biết được đây là bảo vật gia truyền của Lăng gia
- Bích Ngọc Huyết Phượng Trạc. Là một bảo vật quý trọng vô cùng, khi mang nó trên tay có thể khiến cho người đeo bình tâm tĩnh khí, tâm cảnh tường hòa. Là một kiện bảo vật có cầu cũng không được. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy kinh hãi, thầm nghĩ rằng hôm nay phải nhanh chóng giải quyết chuyện này mới tốt.
Đúng lúc này thì một âm thanh từ bên ngoài truyền đến: "Mời thiếu gia mau theo tiểu nhân đi vào. Lão gia đã chờ lâu lắm rồi."
Sau đó một âm thanh hài tử giận dữ gầm lên: "Hỗn trướng! Cẩu nô tài ngươi muốn chết hay không? Đã sớm bảo không được gọi ta là thiếu gia mà? Mẹ nó! Tiêu lão đầu là cái gì mà bắt ta phải quay về đây chứ!" Một âm thanh "Phốc!" Vang lên tiếp theo là một tiếng kêu đau đớn. Có lẽ là tên hộ vệ kia bị tiểu hài tử đánh rồi.
Trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người trong đại sảnh đặc sắc vô cùng!
Vẻ mặt của Lăng Chiến lão gia tử với Tiêu Phong Hàn tối sầm lại. Tức giận như ngọn núi lửa sắp bộc phát.
Lăng lão phu nhân đang cầm chén trà trên tay vừa đưa lên đến miệng đột nhiên giật mình buông tay khiến chén trà rơi xuống đất vỡ nát. Hai mắt tràn ngập thần sắc không thể tin tưởng được nhìn ra cửa.
Hai mắt Tần đại tiên sinh trừng lớn lên. Mặc dù sớm đã biết được vị thiếu gia này hôm nay sẽ có cử chỉ kinh người nhưng có đánh chết hắn cũng không cho rằng Lăng Thiên lại ngang ngược và kiêu ngạo như vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!