Hai mắt Đỗ Phi đỏ lên, căm phẫn nói: "Ta còn có thể làm sao bây giờ? Một không có sức mạnh, hai là cũng chẳng có thế lực, vậy cứ thế mà đi báo thù thì chẳng phải là tìm đường chết sao? Vị thiếu gia này, nếu đã không muốn giúp ta báo thù thì cũng xin ngài đừng sỉ nhục ta nữa!"
Lăng Thiên cao ngạo cười: "Sỉ nhục ngươi? Nhìn ngươi giờ như chó nhà có tang mà cũng xứng để ta sỉ nhục ư?"
Đỗ Phi tức giận đến mức cả người run rẩy nói: "Ngươi... ngươi khinh người quá đáng!" Nếu không phải băn khoăn tới việc đối phương có ân cứu mạng với mình thì hắn đã muốn xông thẳng tới, khua quyền mà đấm rồi.
Lăng Thiên đứng dậy, thần sắc lộ vẻ hứng thú rồi lạnh nhạt nói: "Ngươi đừng có hiểu lầm! Ta đối với một tên mà ngay cả mối thù của cha mẹ mà còn phải mượn tay người khác thì thật sự là không có hứng thú để mà sỉ nhục hắn. Người như vậy thì ngay cả một con chó cũng không bằng. Chó điên lên còn có thể cắn người một phát! Nhưng ngươi, ngươi ngay cả sủa một tiếng cũng không dám!" Lăng Thiên lắc lắc đầu rồi tiện tay vứt ra một thỏi bạc, "Không có ý nghĩa!
Cầm lấy rồi chạy trốn mà giữ cái mạng của mình đi! Loại nhu nhược như ngươi đừng mong tới chuyện báo thù! Tìm một chỗ tốt tốt mà sống! Đi đi! Đi làm một con rùa đen rút đầu cũng tốt đó! Ha ha ha…"
Cười một trận đầy sự chế nhạo, Lăng Thiên cất bước đi ra ngoài, vừa đi hắn vừa nói: "Ta vốn có thể cho ngươi hy vọng, có thể giúp ngươi cường đại, có thể khiến người tự mình đi báo thù… Ha ha ha! Nhưng không ngờ, ngươi lại chỉ nghĩ tới việc lợi dụng ta. Hắc hắc hắc…"
Tuyệt đối là sỉ nhục!
Cả người Đỗ Phi run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ mà nghe Lăng Thiên chế giễu. Lúc đó, hắn chỉ muốn chui xuống đất cho nó xong. Từng câu từng chữ như một thanh cương đao găm thẳng vào sâu trong nội tâm của hắn. Sự đau đớn đó khiến cả người hắn co rút.
Nhưng bỗng nhiên, Đỗ Phi nghe được câu cuối cùng mà Lăng Thiên vừa đi vừa nói: "… Ta có thể cho ngươi hy vọng, có thể cho ngươi sự cường đại, có thể khiến ngươi tự mình đi báo thù!..." Đỗ Phi như bị điện giật nhảy dựng lên nhìn bóng dáng Lăng Thiên đã đi xa rồi điên cuồng đuổi theo, hắn ngay cả thỏi bạc trên mặt đất kia cũng không cầm đi, mà không, phải là hắn căn bản không thèm liếc mắt nhìn thỏi bạc đó.
Lăng Thiên vừa đi, miệng chậm rãi đếm. Trong lòng Lăng Thiên, hẳn chỉ cho Đỗ Phi cơ hội khi mình đếm tới mười! Nếu mình đếm tới mười mà Đỗ Phi còn chưa đuổi theo thì như vậy, Lăng Thiên sẽ rời khỏi mà không thèm quay đầu lại! Đi mà không chút lưu luyến!
"… Năm, sáu, bảy…" Sau lưng vang lên tiếng chạy điên cuồng, khóe miệng Lăng Thiên nhếch lên lộ vẻ tươi cười.
Đỗ Phi chạy như bay và khi vừa mới đuổi kịp Lăng Thiên, thậm chí còn chưa khống chế được tốc độ đã "Phịch!" Một tiếng quỳ xuống nói: "… Thiếu gia, xin dừng bước!"
Lăng Thiên thản nhiên xoay người nhìn Đỗ Phi đang quỳ gối trước mặt mình mà mặt không chút biểu tình!
Đỗ Phi dập đầu rất mạnh: "Thiếu gia, ta muốn báo thù! Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Ta muốn tự tay báo huyết cừu của cha mẹ. Xin thiếu gia thành toàn!
Lăng Thiên hiên ngang mà đứng, chứng kiến thấy Đỗ Phi dập đầu trên lớp tuyết dày tạo thành một cái hố rất sâu rồi dần dần trên mặt tuyết càng ngày càng phát ra những tiếng dập đầu "Phành! Phành!" mà sắc mặt vẫn không dao động: "Có thể! Ta có thể giúp ngươi! Cho ngươi sự cường đại chân chính để tự tay ngươi giết chết kẻ thù của mình! Mấy cái này, ta đều có thể làm được nhưng mà cần trả giá rất lớn! Tự ngươi cũng biết rằng ta không có khả năng vì sự đồng cảm nên mới giúp ngươi!
Ngươi có thể trả cho ta cái gì đây? Ngươi có thể cho ta cái gì? Chỉ cần ngươi đả động được ta thì ngươi mới có thể đạt được hết thảy như những lời ta vừa nói".
Chậm rãi bước hai bước, Lăng Thiên tiếp tục nói: "Những thứ đó không phải chỉ cần ngươi dập đầu là có thể đổi lấy! Nếu ngươi không thể đả động được ta thì cho dù ngươi có lạy đến vỡ đầu cũng đừng mong ta giúp ngươi!"
Đỗ Phi ngỡ ngàng đứng dậy, miệng thì lẩm bẩm nói: "Ta có thể trả bằng cái gì đây? Ta có thể trả bằng cái gì đây?..."
Lăng Thiên lạnh lùng nói: "Trời rất lạnh! Ta không có hứng thú ở đây mà lôi thôi với ngươi. À, đúng rồi, Vạn Toản Châu Lan gì gì kia ta cũng không muốn, thiếu gia ta căn bản không để vào mắt. Ngươi có biết ta là ai không hả?"
Đỗ Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vẻ nghi vấn.
Lăng Thiên thản nhiên nói: "Ta họ Lăng, gọi là Lăng Thiên. Biết Lăng gia không? Ta chính là tiểu thiếu gia duy nhất của Lăng gia!"
Đỗ Phi trợn mắt há hốc mồm khiếp sợ! Đối phương không ngờ lại là tiểu thiếu gia của Lăng gia, gia tộc lớn nhất vương quốc hiện giờ! Lấy tài lực của Lăng gia thì không cần phải nói chỉ có một gốc Vạn Toản Châu Lan mà dù có là mười gốc, trăm gốc cũng hoàn toàn không để nó vào mắt! Vậy thì mình rốt cuộc có thể trả bằng cái gì đây?
Lăng Thiên trên mặt lộ thần sắc không kiên nhẫn, nói: "Được rồi! Ta phải đi! Ngươi đã không nghĩ ra thì sau này cứ tự thu xếp cho ổn thoả đi".
Rồi hắn không chút luyến tiếc mà bước đi.
Đỗ Phi khẩn trương rồi đột ngột gục trước người Lăng Thiên, ô lấy hai chân của hắn nói: "Thiếu gia!... Thiếu gia… Ta không hề có cái gì để có thể cho người. Ta chỉ có một cái mạng thấp kém này mà thôi. Chỉ cần thiếu gia cần thì tiểu nhân bất cứ lúc nào cũng có thể vứt cái mạng nhỏ này đi".
Lăng Thiên nở nụ cười: "Mạng? Có ý tứ, có chút ý tứ đó! Ha ha ha, nhưng chỉ có mạng thôi thì còn chưa đủ!"
Đỗ Phi sửng sốt: "Ngoại trừ cái mạng này thì mình còn có thế trả bằng cái gì nữa đây? Cái gì cũng không có!"
Thần sắc Lăng Thiên lạnh lùng, quát: "Đứng lên, nghe ta nói!"
Đỗ Phi run lên, trong mắt lòe ra quang mang hoan hỉ rồi nghe lời mà đứng lên.
Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn nói: "Ngươi nghĩ được rằng cho ta một cái mạng thì coi như là đã nghĩ ra được một nửa rồi. Vì vậy ta quyết định nói cho ngươi biết, ta cuối cùng là muốn cái gì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!