Chương 9: (Vô Đề)

Để xua đi cảm xúc đang dâng trào, Đường Lâm Thâm chọn một hoạt động có thể làm giảm sự chú ý, đó chính là uống rượu. Buổi tụ họp do Trương Ánh Thủy rủ rê, Đường Lâm Thâm cũng đi. Sau hai, ba ly rượu mạnh, Trương Ánh Thủy bắt đầu lắm lời, muốn giới thiệu đối tượng cho anh, kết quả bị Đường Lâm Thâm mắng: "Cút."

Đúng là chẳng nói thì không sao, vừa nói đã trúng ngay chỗ không nên đụng.

Tửu lượng của Trương Ánh Thủy không bằng Đường Lâm Thâm, uống xong thì đầu óc mơ màng, lảo đảo dựa vào người anh, phát hiện ghim cài áo làm bằng hoa khô ở ngực Đường Lâm Thâm, định đưa tay gỡ, kết quả bị Đường Lâm Thâm tát thẳng một cái.

"Đừng có động tay động chân lung tung."

Đầu óc hỗn loạn của Trương Ánh Thủy bỗng lóe sáng, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng mà vẫn giả vờ bình tĩnh của Đường Lâm Thâm, lập tức kêu to: "Ê Đường, có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì không đấy?!"

Đường Lâm Thâm trả lời là không.

Trương Ánh Thủy không tin: "Có phải cậu có người yêu rồi không? Đang thầm thích ai đúng không?"

Đường Lâm Thâm: "......"

Thầm thích?

Anh ngậm miệng, sống chết không chịu nói ra.

Trương Ánh Thủy càng thêm hào hứng: "Ai vậy? Trai hay gái? À, là trai à?! Bao nhiêu tuổi? Quen ở đâu? Dẫn ra ngoài cho tôi gặp mặt với!"

Đường Lâm Thâm thấy phiền chết đi được, đến rượu cũng chẳng muốn uống nữa: "Mới có dấu hiệu thôi, cậu nói mãi chưa xong à?"

"Có dấu hiệu là được rồi!" Trương Ánh Thủy hoàn toàn không có ranh giới của tình bạn giữa đàn ông, cứ thế dán chặt vào Đường Lâm Thâm: "Bể khổ vô biên, quay đầu là thấy xuân về rực rỡ!"

Quán rượu này khá yên tĩnh, nên bất kỳ tiếng động nào cũng rất dễ gây chú ý. Đường Lâm Thâm nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại thì thấy Từ Tiếu Tiếu đang đứng đó. Anh nhìn lướt qua, thầm nghĩ — Trương Ánh Thủy xứng đáng ế suốt đời.

"Cậu còn giống gay hơn cả tôi đấy."

Trương Ánh Thủy say đến mơ màng, không nghe rõ nên hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Từ Tiếu Tiếu nhìn hai người họ bằng ánh mắt không biết phải nói sao, cô trêu: "Tôi không làm phiền hai người đấy chứ?"

Đường Lâm Thâm đẩy Trương Ánh Thủy về phía Từ Tiếu Tiếu: "Không."

Trương Ánh Thủy sợ quá tỉnh cả rượu, anh ấy ấp úng nói: "Tiếu Tiếu, để anh giải thích!"

Từ Tiếu Tiếu khoanh tay: "Giải thích đi, em đang nghe đây."

"Lâm Thâm có người yêu rồi!" Trương Ánh Thủy hớn hở như bắt được vàng: "Không phải anh đâu!"

Từ Tiếu Tiếu quay sang nhìn Đường Lâm Thâm, còn có vẻ hứng thú hơn Trương Ánh Thủy: "Thật không đó?"

Hai người này đúng là người một nhà.

Đường Lâm Thâm uống cạn ly rượu cuối cùng, mặt không cảm xúc đứng dậy: "Hai người cứ chơi đi, tôi về trước."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Cảm xúc không những không bị chuyển hướng, mà dưới tác động của cồn còn bị khuấy động thêm. Suốt đêm anh ngủ không yên, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói của Trương Ánh Thủy: "Bể khổ vô biên, quay đầu là thấy xuân về rực rỡ."

Nhưng cái gọi là "xuân về", nếu chỉ là chút an ủi tình cảm thêm thắt vào cuộc sống tẻ nhạt thì quá trẻ con, không hợp với phong cách làm việc của Đường Lâm Thâm.

Lộ Đinh tuy là người đặc biệt, nhưng sự tiếp cận của anh hoàn toàn không xuất phát từ lòng thương hại. Giữa họ là sự trao đổi thẳng thắn, đó mới là công bằng lớn nhất. Nhưng cái cân của công bằng đôi lúc cũng sẽ lệch. Lộ Đinh không hiểu chuyện, nếu Đường Lâm Thâm cứ tùy tiện "khoe đuôi công", thì với ai cũng đều không công bằng, vừa nhẹ dạ lại vừa thiếu kiểm soát.

Hơn nữa, thứ cảm xúc kỳ lạ này vốn không có điềm báo, không có quá trình tiến triển, giống như tình yêu sét đánh nhưng lại không để lại dấu vết. Đến cả chính anh cũng không biết nên làm gì.

Thôi thì... tránh mặt một chút vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!