Lộ Nhã Phân mời Đường Lâm Thâm vào trong tiệm hoa, ấn tượng của bà về anh cứ dần tăng lên theo từng nấc, giờ đã lên tới chín tầng mây rồi. Chủ yếu là vì Lộ Đinh thích anh, nên bà muốn nắm lấy cơ hội này.
"Đinh Đinh." Lộ Nhã Phân cố ý gọi Lộ Đinh: "Pha cho cậu Đường một tách cà phê, còn hạt cà phê không?"
"Còn ạ." Tim Lộ Đinh giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, nó vẫn còn đập loạn. Cậu hơi nghiêng đầu liếc Đường Lâm Thâm, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mắt anh một cái rồi nhanh chóng dời đi nơi khác, lí nhí hỏi: "Anh... anh muốn uống Americano không?"
Đường Lâm Thâm nói: "Tôi chưa ăn gì cả, uống Americano lúc đói sẽ hại dạ dày, thêm sữa đi, Đinh Đinh, em có sữa không?"
Lộ Đinh cảm thấy cách Đường Lâm Thâm gọi tên mình rất khác người khác, nó ấm áp như phủ lông mịn, len lỏi vào tai khiến cậu thấy ngứa ngáy.
"Có, có chứ." Lộ Đinh cúi đầu mỉm cười, vành tai hơi ửng đỏ: "Vậy là latte rồi."
Đường Lâm Thâm bật cười: "Ừ, em làm gì tôi uống cái đó."
"Vâng ạ!"
Lộ Đinh vui vẻ đi pha cà phê, giờ cậu đã thoải mái hơn nhiều khi đối diện với Đường Lâm Thâm. Cậu đi qua chỗ hoa rơi vãi đầy sàn nhà nhưng không né đi, mà nhảy qua nó, dáng vẻ trông hết sức nhẹ nhàng.
Ánh mắt như nai con, cả thói quen cũng như nai con vậy. Đường Lâm Thâm nghĩ bụng, nhưng lại ngại nhìn lâu vì Lộ Nhã Phân vẫn đang ở đó.
Lộ Nhã Phân nhìn một cái rồi quay đi, bà chẳng nghĩ gì khác. Bà lẩm bẩm: "Đinh Đinh, lát nữa nhớ quét sạch rác trên sàn đấy!"
Lộ Đinh giả vờ không nghe thấy, chạy nhanh như bay.
Tống Ý Xán cũng chuẩn bị về, chẳng biết cô nàng lôi cặp từ đâu ra, cô đeo cặp lên vai, ngoan ngoãn chào: "Dì ơi, cháu về nhà đây ạ."
"Ừ, đi đường cẩn thận." Lộ Nhã Phân lại dặn: "Về nhà nhớ làm bài tập xong mới được ngủ nhé."
Tống Ý Xán "dạ" một tiếng, nhưng rõ ràng là chẳng có ý định làm bài gì cả.
Lộ Nhã Phân chỉ vào Đường Lâm Thâm: "Xán Xán, chào người ta đi."
Tống Ý Xán cúi người rất lễ phép: "Cháu chào chú Đường ạ."
Đường Lâm Thâm: "...."
Không cần phải đến mức đó đâu.
Lộ Nhã Phân tiễn Tống Ý Xán rời đi, hai đứa trẻ đi rồi, trong tiệm hoa mới có được chút yên tĩnh hiếm hoi. Ngay lúc đó, đầu óc bà đột nhiên xoay chuyển, bà quay đầu lại nhìn Đường Lâm Thâm: "Ối, Xán Xán gọi cậu là chú thì không hợp lắm nhỉ? Như vậy bất lịch sự quá!"
Đường Lâm Thâm vẫn phải tiếp tục tỏ ra thoải mái: "Không sao đâu, tôi hơn con bé một giáp, gọi gì cũng được."
Lộ Nhã Phân thầm tính trên ngón tay, ba mươi tuổi rồi, đúng là chững chạc: "Vậy cậu cũng nên gọi tôi là dì nhỉ, tôi cũng hơn cậu một giáp đấy."
Đường Lâm Thâm giả vờ ngạc nhiên: "Vậy sao, tôi chẳng nhận ra luôn đó."
Lộ Nhã Phân cười ha ha.
Đường Lâm Thâm bắt đầu gọi bà là "chị Phân", "chị Nhã Phân", khoảng cách giữa họ cũng được kéo gần hơn không ít.
Lộ Đinh đang ở gian sau xay cà phê, âm thanh khá lớn, tiếng két két két kêu liên tục.
Đường Lâm Thâm không hiểu lắm, anh liếc nhìn về phía gian sau thì thấy cửa đang đóng.
Lộ Nhã Phân trêu: "Cậu Đường, ly cà phê này chắc cậu phải đợi nửa tiếng mới uống được đấy."
"Sao thế?"
"Xay tay mà." Lộ Nhã Phân giải thích: "Tay Đinh Đinh không linh hoạt, không có sức, xay cà phê rất vất vả, nên sẽ hơi chậm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!