Ngoại truyện: Cuộc sống hằng ngày (Toàn văn hoàn)
1.
Từ khi cuộc sống trở nên suôn sẻ, Lộ Nhã Phân đã nhìn nhận mọi việc thoáng hơn rất nhiều. Bà cùng chị gái Lộ Nhã Phương mở một tiệm bánh, buôn bán cũng khá, kiếm được chút tiền liền muốn đi đây đi đó. Lộ Đinh rất ủng hộ mẹ, cậu gửi tiền bảo mẹ cứ thoải mái vui chơi. Lộ Nhã Phân chưa từng từ chối lần nào, cậu cho bao nhiêu bà đều nhận hết, như vậy Lộ Đinh mới vui.
Lộ Nhã Phân sau chuyến đi chơi ở Vân Nam về, bà mang rất nhiều đồ ngon cho Lộ Đinh. Vừa xuống máy bay bà không về nhà ngay mà nhắn tin cho Lộ Đinh, nói sẽ qua thăm cậu.
Tin nhắn mãi không thấy trả lời, Lộ Nhã Phân cũng không để ý, cho đến khi đến trước cổng khu dân cư mà không vào được, bà mới gọi điện cho Đường Lâm Thâm.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai bắt máy, lúc đó Lộ Nhã Phân mới thấy lạ: "Hai đứa nó đâu rồi?"
Tối hôm trước họ còn video call với nhau, Lộ Nhã Phân biết hôm nay Lộ Đinh và Đường Lâm Thâm đều không phải đi làm, cả hai đang ở nhà mà, giờ cũng gần mười hai giờ trưa rồi, còn ngủ nữa sao?
Đường Lâm Thâm nhanh chóng gọi lại, giọng có vẻ lười nhác, như thể vừa tỉnh ngủ: "Chị Nhã Phân?"
"Lâm Thâm, chị đến thăm Đinh Đinh." Lộ Nhã Phân ngượng ngùng: "Vẫn đang ngủ à? Có làm phiền hai đứa không?"
"Không đâu." Đường Lâm Thâm nhỏ nhẹ hỏi: "Chị đang ở đâu?"
"Chị đang ở cổng khu dân cư."
Đường Lâm Thâm lập tức ra đón.
Khu dân cư có độ bảo mật cao, ngăn được người lạ mà cũng ngăn cả người quen. Tốt thì tốt thật, nhưng đôi khi cũng phiền. Trước đây Đường Lâm Thâm từng định đưa Lộ Nhã Phân vào danh sách người thân, để sau này tiện vào thăm Lộ Đinh. Nhưng Lộ Nhã Phân từ chối, bà rất có chừng mực, sẽ không can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của Lộ Đinh.
"Chị Nhã Phân, chẳng phải chị đặt vé chuyến tối sao? Sao mới trưa đã tới rồi?" Đường Lâm Thâm đỡ hành lý trong tay bà.
Lộ Nhã Phân cười cười: "Chị đổi chuyến, không kịp báo cho hai đứa."
Đường Lâm Thâm lại hỏi: "Chuyến đi vui chứ ạ?"
"Vui lắm." Lộ Nhã Phân đáp: "Nơi đó thật sự rất tuyệt."
Đường Lâm Thâm gật đầu: "Để khi nào có dịp nghỉ, em dẫn Đinh Đinh đi chơi một chuyến."
"Thằng bé chắc chắn sẽ thích." Lộ Nhã Phân nghĩ một chút, lại hỏi: "Đinh Đinh vẫn chưa dậy à? Chị vừa nhắn tin cho nó, mãi chưa thấy trả lời."
"Vâng." Khóe miệng Đường Lâm Thâm hơi cong lên, nở nụ cười kín đáo: "Tối qua ngủ muộn lắm ——"
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Lộ Đinh mở mắt ra không thấy Đường Lâm Thâm, cậu đưa tay sờ bên giường, vẫn còn ấm. Cậu định gọi một tiếng "anh", nhưng lại không phát ra nổi âm thanh nào, giọng đã khàn mất rồi. Lộ Đinh vừa mơ màng vừa đói, cậu xuống giường uống nước, mới vừa bưng cốc lên thì Đường Lâm Thâm đã trở lại, phía sau là Lộ Nhã Phân.
"Mẹ ơi!" Má Lộ Đinh vẫn còn ửng hồng, trông thấy Lộ Nhã Phân lập tức vui vẻ, tươi cười chào hỏi, cả người như toát lên vẻ tươi tắn mềm mại.
"Ôi trời." Lộ Nhã Phân nhìn thấy bộ dạng này của Lộ Đinh, bà chẳng nghĩ gì nhiều, vẫn giữ tâm thế của một bà mẹ: "Sao đi chân trần thế kia, vừa sang xuân thôi, vẫn còn lạnh đấy!"
Lộ Đinh xoay cổ chân một chút, chỗ ấy vẫn còn dấu tay do Đường Lâm Thâm để lại, cậu lặng lẽ đỏ mặt: "Không sao đâu mẹ, con... con không lạnh."
Đường Lâm Thâm bưng nước tới, anh không để Lộ Đinh cầm mà tự tay đút cho cậu: "Nai nhỏ, uống nước."
Lộ Đinh uống xong, được giải khát, cậu tươi cười gọi một tiếng "anh".
Lộ Nhã Phân không dám nhìn nữa, bà gượng gạo đổi chủ đề: "Đinh Đinh lại đây, mẹ mang đồ ăn ngon cho con này, mua trước khi lên máy bay đấy, vẫn còn nóng."
"Dạ!"
Ăn bánh hoa rất dễ rơi vụn bánh, Đường Lâm Thâm dùng tay che dưới cằm Lộ Đinh hứng vụn bánh, anh hứng được không ít. Lộ Đinh ăn rất nghiêm túc, vừa ăn vừa nghe Lộ Nhã Phân kể chuyện, ăn xong cái bánh trong tay lại cúi xuống nhặt mấy vụn bánh còn trong tay Đường Lâm Thâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!