Đường Lâm Thâm cảm thấy Lộ Đinh có chuyện giấu mình, suốt dọc đường cứ lơ đễnh. Anh không hỏi, giả vờ như không biết gì, tan làm xong còn tiện đường ghé siêu thị.
Mãi đến khi về nhà, Lộ Đinh mới có chút phản ứng, cậu nhìn túi đồ ăn trên tay Đường Lâm Thâm, mặt ngơ ngác hỏi: "Anh, sao anh mua nhiều đồ ăn vậy?"
Đường Lâm Thâm nói: "Chẳng phải em nói muốn ăn lẩu còn gì? Đúng lúc mai anh nghỉ, tối nay mình ăn đàng hoàng một bữa."
Lộ Đinh cúi xuống thay dép, nói: "Ồ, mai nghỉ làm à..."
Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng đỡ eo Lộ Đinh, dẫn cậu vào nhà: "Nai nhỏ, dạo này tiệm hoa làm ăn tốt chứ?"
"Dạ." Lộ Đinh gật đầu: "Cũng ổn lắm."
Đường Lâm Thâm lại hỏi: "Bận lắm không? Mai anh qua giúp."
Lộ Đinh có chút chột dạ: "Không, không bận lắm..."
"Không muốn anh tới hả?" Đường Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười nhàn nhạt: "Giấu bí mật gì rồi à?"
Lộ Đinh vội vã xua tay: "Không có, không có mà."
"Nai nhỏ, đừng căng thẳng." Đường Lâm Thâm nhướng mày, biểu cảm đầy ẩn ý, nhưng anh không làm khó cậu, chỉ dịu dàng cười: "Ăn cơm xong rồi nói tiếp."
Lộ Đinh hoang mang gật đầu, chỉ biết "ừ".
Thời gian trôi nhanh, trời thu vẫn còn oi ả, nhưng sau cơn gió đêm lại bất giác có chút lành lạnh. Mùi hoa mộc tê trong không khí dường như lại vướng lên lọn tóc. Đường Lâm Thâm cúi đầu hít nhẹ bên cổ Lộ Đinh, chợt nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, khi ấy cũng có cây mộc tê... Vậy mà đã tròn một năm.
Lộ Đinh bị gió lạnh thổi rùng mình, làn da ở cổ mát lạnh. Đường Lâm Thâm thở dài: "Nai nhỏ ngoan, đi tắm trước đi."
Lộ Đinh nghiêng người, vòng tay ôm lấy vai anh, dụi mặt vào ngực anh, hỏi nhỏ: "Anh không tắm chung với em ạ?"
"Không đâu." Đường Lâm Thâm cười: "Anh đi chuẩn bị đồ ăn."
"Dạ."
Lộ Đinh tắm rất nhanh, như thể đang vội làm gì đó, hấp tấp từ phòng tắm chạy ra thì đâm sầm vào Đường Lâm Thâm.
"Cẩn thận." Đường Lâm Thâm đỡ lấy cậu, hỏi: "Làm gì mà hấp tấp thế?"
"Không có..." Tai Lộ Đinh đỏ ửng vì hơi nước, cậu nói: "Anh... em đói rồi, muốn ăn cơm."
Toàn thân cậu đều ửng hồng, nhất là đôi môi, không rõ bản thân bị làm sao nữa. Bị Đường Lâm Thâm nhìn chằm chằm như vậy, Lộ Đinh lúng túng không thôi.
"Anh..." Lộ Đinh càng thêm xấu hổ, cậu lí nhí: "Anh... đừng nhìn nữa."
Trước đây Đường Lâm Thâm vẫn nghĩ mình là người thanh tâm quả dục, không mấy hứng thú với chuyện chăn gối, phần lớn là do tính cách. Nhưng giờ nghĩ lại cũng không hẳn... còn phải xem là với ai.
Ví dụ như với Lộ Đinh, anh muốn cậu, nhưng lại không dám đụng vào, sợ cậu đau, cũng sợ trong tình huống chưa hiểu rõ mà để lại ám ảnh tâm lý. Dù sao anh vẫn cho rằng, chuyện ân ái giữa hai người đàn ông không phải lúc nào cũng đẹp đẽ gì cho cam.
Lộ Đinh quá trong sáng, quá thuần khiết, khiến Đường Lâm Thâm chẳng biết phải truyền đạt điều đó và cả quá trình ấy ra sao.
"Nước lẩu vẫn chưa xong, phải hầm ra nước mới ngon." Đường Lâm Thâm mỉm cười, xoa đầu cậu nói: "Anh đi tắm, em xem phim tí đi, tiện trông lửa giúp anh nhé."
Lộ Đinh ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Căn nhà yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng lửa riu riu trong bếp khiến lòng người thêm ấm áp. Lộ Đinh canh bếp một lúc, thấy vẫn cần thời gian nước mới ngon, bèn ngồi đợi. Đúng lúc ấy, điện thoại trong tay cậu rung lên.
Cậu mở ra xem, chỉ là tin quảng cáo nhảm nhí, nhưng lại khiến cậu nhớ tới cái "giao kèo" với Triệu Túc ở Hoa Triều không lâu trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!