Dạo gần đây Triệu Túc sống chẳng dễ chịu gì. Anh ta bị rụng mất một cái răng, còn chưa kịp trám lại, gần chục nghìn tệ đã bay màu, chỗ nhai cũng thiếu mất một mảng, đến ăn cơm cũng chẳng nuốt nổi, cú đấm của Đường Lâm Thâm thật sự quá độc ác, anh chẳng nể nang gì.
Nhưng với Triệu Túc, mấy chuyện đó vẫn là chuyện nhỏ. Điều khiến anh ta dằn vặt nhất là, sau chuyện lần trước, anh ta hoàn toàn hết áy náy với Đường Lâm Thâm, sự áy náy ấy chuyển sang Lộ Đinh... Giờ anh ta cứ hễ ngủ là mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy giữa đêm chỉ muốn tự tát mình vài phát.
Tại sao lại ngu như thế chứ!
Đường Lâm Thâm nói không sai. Đạo đức của Triệu Túc rất kỳ quặc, đầu óc thì tàn tật sẵn, nhưng cái ranh giới cuối cùng lại giữ rất nghiêm.
Triệu Túc không thích nợ ai cái gì, dù là tình người hay tình cảm. Anh ta từng ảo tưởng về thế giới hoa lệ, cảm thấy mình phụ Đường Lâm Thâm. Nên khi ăn chơi đủ rồi, biết Đường Lâm Thâm vẫn còn độc thân, anh ta mới nghĩ tới chuyện quay lại, thử xem có hàn gắn được gì không, hoàn toàn không quan tâm Đường Lâm Thâm có cần không, đúng kiểu tình yêu một chiều não tàn.
Giờ biết Đường Lâm Thâm đã có người yêu, chút áy náy kia lập tức tiêu tan, nhưng nó lại chuyển sang... Lộ Đinh.
Anh ta nghĩ, phải xin lỗi người ta một câu, nếu không thì đời này cũng chẳng được yên lòng.
Triệu Túc vốn là loại người nghĩ gì làm nấy, chưa từng chần chừ, dù giờ đây vừa sợ Đường Lâm Thâm, vừa tiếc cái răng còn lại, nhưng cảm giác tội lỗi và bất an trong lòng anh ta quá dữ dội, nên anh ta lén lút loanh quanh gần Hoa Triều hai ngày liền.
Mà vẫn chưa tìm được cơ hội.
Cho đến khi Đường Lâm Thâm chính thức đi làm trở lại, cơ hội của Triệu Túc cuối cùng cũng đến.
Từ Tiếu Tiếu đang đi hưởng tuần trăng mật, tạm thời chưa quay về. Đường Lâm Thâm suy đi tính lại vẫn không yên tâm để Lộ Đinh ở tiệm một mình, vừa hay Lộ Nhã Phân đi du lịch về, nên anh nhờ bà ra tiệm giúp vài hôm.
Chuyện này là do Đường Lâm Thâm nhờ Từ Tiếu Tiếu làm trung gian, tiền công cũng trả trước rồi.
Lễ nghĩa có đủ, mặt mũi cũng vẹn toàn.
Lộ Nhã Phân cũng rảnh rỗi, vui vẻ đồng ý ngay.
Tất cả như quay lại thuở ban đầu, ngày đầu trở lại tiệm, vừa mới mở cửa, Lộ Đinh đã nhận được một đơn hàng cực lớn, không biết từ đâu lòi ra một khách hàng đặt mua sạch toàn bộ sản phẩm trên app của Hoa Triều.
Vượt chỉ tiêu trước thời hạn.
Lộ Đinh sững người, Lộ Nhã Phân cũng ngơ ngác. Lộ Đinh hơi nhút nhát, không dám gọi điện xác nhận đơn hàng với khách nên đưa số cho mẹ.
Lộ Nhã Phân vừa dở khóc dở cười: "Mẹ cứ tưởng bác sĩ Đường đưa con ra ngoài xã hội là con bạo dạn hơn rồi chứ, ở trước mặt bác sĩ Đường chẳng phải con vui vẻ hoạt bát lắm sao, sao giờ lại ngại rồi?"
Lộ Đinh đỏ mặt: "Chỉ... chỉ dám như vậy trước mặt anh ấy thôi."
Lộ Nhã Phân hiểu ngay, hóa ra là đặc biệt có chọn lọc.
"Thôi, con đi gói hoa đi, để mẹ gọi."
Lộ Đinh vui vẻ ôm chầm lấy mẹ, thân mật nói: "Dạ, cảm ơn mẹ."
Lộ Nhã Phân nghĩ bụng, đúng là con mình thay đổi nhiều thật.
Đường Lâm Thâm tranh thủ giờ nghỉ trưa ghé qua tiệm. Vừa bước vào thấy cả gian phòng đầy hoa, còn nhiều hơn bình thường, nhưng lại không thấy Lộ Đinh đâu, anh gọi: "Nai nhỏ?"
Lộ Đinh ló đầu từ sau bụi hoa ra, đôi mắt long lanh, miệng mỉm cười: "Anh."
Đường Lâm Thâm cẩn thận bước qua, vòng qua mớ hoa tươi, nhẹ nhàng ôm lấy Lộ Đinh, mùi hương ngập tràn, khiến tim anh đập loạn.
"Mẹ đâu rồi?" Đường Lâm Thâm hỏi.
"Ra ngoài rồi ạ." Lộ Đinh đáp: "Mua cơm trưa."
Đường Lâm Thâm nhướng mày.
Lộ Đinh nâng mặt anh lên, cậu kiễng chân, cười rạng rỡ: "Anh ơi, hôn em đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!