Chương 68: (Vô Đề)

Vết thương của Đường Lâm Thâm nhìn thì khá nghiêm trọng, nhưng thật ra không đến mức đáng lo. Dù vết cắt sâu, nhưng không đụng đến gân xương.

Bác sĩ cấp cứu là người quen, từng chứng kiến đủ loại trường hợp nghiêm trọng, xử lý mấy ca như này với họ chỉ như dạo bước trong sân vườn. Thậm chí còn tranh thủ trêu chọc: "Gì thế này? Nấu ăn ở nhà mà tưởng tay mình là thịt lợn à?"

Đường Lâm Thâm chẳng buồn đáp, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Lộ Đinh, chỉ ậm ừ cho có lệ: "Ừ."

Bác sĩ sửng sốt: "Thật đấy à??"

Đường Lâm Thâm hơi mất kiên nhẫn, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Lộ Đinh về nhà, quay đầu hỏi: "Xong chưa?"

"Xong rồi, về nhà nhớ kiêng thuốc, kiêng rượu, đừng để tay dính nước."

"Ừm." Ngón trỏ tay trái Đường Lâm Thâm vẫn luôn móc lấy ngón út của Lộ Đinh, nhẹ nhàng khều một cái rồi kéo cậu lại gần: "Xem cho em ấy nữa."

Bác sĩ cấp cứu liếc nhìn hai người máu me đầy người: "Bị cướp à? Cậu này bị thương chỗ nào?"

Đường Lâm Thâm cẩn thận nâng cánh tay Lộ Đinh lên: "Chỗ này."

"Không sao, không nặng lắm, băng sơ qua là được rồi. Hai người dùng chung một loại thuốc, về nhớ uống thuốc kháng viêm đúng giờ. Hai ngày sau thay băng, đến chỗ tôi hay không cũng được." Bác sĩ luyên thuyên: "Thôi đừng đến nữa, tới lại phải lấy số, mà bác sĩ Đường, cậu tự làm được chứ?"

Đường Lâm Thâm gật đầu, cảm ơn xong thì dắt tay Lộ Đinh rời đi.

Lộ Đinh từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói lời nào, tâm trạng cực kỳ sa sút.

Đường Lâm Thâm không thể lái xe bằng một tay nên gọi taxi. Từ lúc lên xe đến khi xuống xe, Lộ Đinh không rời mắt khỏi bàn tay bị thương của anh.

Sự dằn vặt đến sau cơn lo lắng mãnh liệt dường như muốn xé toạc Lộ Đinh ra từng mảnh.

Đường Lâm Thâm giấu tay ra sau lưng: "Nai nhỏ, đừng nhìn nữa."

"Chắc đau lắm nhỉ?" Lộ Đinh nói nhỏ: "Chắc chắn rất đau..."

Nhưng Đường Lâm Thâm lại lo cho vết thương của cậu hơn. Anh nâng niu cậu như thể cậu là món đồ sứ mong manh dễ vỡ, anh hỏi ngược lại: "Còn em thì sao?"

"Em không sao." Lộ Đinh nói nhẹ tênh: "Quen rồi."

"Quen rồi cơ à..." Đường Lâm Thâm bật cười tự giễu: "Em cứ đâm dao vào tim anh như thế đấy."

Chưa kịp mở cửa là Lộ Đinh đã cuống lên, cậu nhón chân định hôn anh: "Anh..."

Đường Lâm Thâm dùng một tay vòng qua eo cậu kéo sát vào người, vừa bước vào nhà, vừa dùng chân khép cửa lại. Anh đè cậu lên cánh cửa, hôn từ khóe môi xuống cổ.

Da Lộ Đinh trắng, vùng cổ rất mỏng, vừa thở nhẹ đã ửng hồng, hòa lẫn với vết máu dính trên áo, càng khiến người ta xót xa.

Nhưng Đường Lâm Thâm vẫn thấy chướng mắt. Đặc biệt là mùi máu tanh nồng nặc ấy, sau giây phút tình cảm mãnh liệt trôi qua, khi lý trí dần quay về, thì mùi vị đó lại trở nên không thể chấp nhận được, nó không nên xuất hiện trên người Lộ Đinh.

"Đi tắm đi." Đường Lâm Thâm bế bổng cậu lên, bước vào phòng tắm.

"Anh à..." Lộ Đinh giãy giụa, ngẩng đầu nhìn anh: "Bác sĩ nói anh không được dính nước mà."

"Ừ." Đường Lâm Thâm đáp: "Em giúp anh đi."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Vị trí vết thương của Lộ Đinh tiện hơn một chút, mà Đường Lâm Thâm cũng muốn cậu gạt bỏ mặc cảm và áy náy trong lòng, cách trực tiếp nhất chính là chuyển hóa cảm xúc thành hành động.

Đường Lâm Thâm ngả lưng xuống bồn, mắt khép hờ, tay phải để lơ lửng ngoài mép, hơi thở dần nặng nề. Lộ Đinh thì dè dặt lau máu cho anh, hơi nước khiến gương mặt cậu đỏ bừng.

Cả hai đều không mặc gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!