Chương 67: (Vô Đề)

Lộ Đinh bất chợt run rẩy, áp lực tinh thần lập tức tăng vọt đến cực điểm, cậu mất kiểm soát, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh từng đợt.

"Chậc." Triệu Túc thấy không vừa mắt, lời lẽ đầy khinh bỉ tuôn ra không dứt: "Sợ tôi à? Hay là có tật giật mình?"

Nhưng Lộ Đinh đã rơi vào vực sâu ngay từ câu "đồ ngốc" đó.

Từ Tiếu Tiếu thấy sắc mặt Lộ Đinh trắng bệch, cô không chịu nổi nữa, nghiêng người che trước mặt cậu, chỉ vào Triệu Túc quát: "Anh đừng có nói bậy!"

Triệu Túc ra vẻ vô tội: "Tiếu Tiếu, hôm nay là ngày cưới của cô mà, đừng cáu kỉnh thế chứ, chuyện này đâu liên quan gì đến cô."

Từ Tiếu Tiếu là con nhà giàu, cử chỉ lời nói đều có gia giáo nên không giỏi cãi vã. Nhưng lúc này cô tức đến bật thốt: "Ai nói không liên quan đến tôi!"

"Ái chà——" Triệu Túc cười khẩy, chẳng coi ai ra gì, bước tới trước, cúi đầu liếc nhìn Lộ Đinh một cái, nói ra những lời khiến người ta chỉ muốn đấm: "Trước đây Đường Lâm Thâm dối tôi, nói có người yêu rồi nên bảo tôi đừng bám theo nữa, thế mà tôi lại tin chứ."

Từ Tiếu Tiếu bật cười, phản bác: "Vậy anh chịu để yên à?"

"Không, cậu ta càng giả bộ, tôi càng thích. Ngược lại tôi lại thấy Đường Lâm Thâm càng thú vị hơn, như này mới hấp dẫn chứ!"

Từ Tiếu Tiếu nghẹn lời. Cô từng nói Triệu Túc đúng là không biết xấu hổ, lúc còn yêu nhau thì bình thường, giờ không còn thì cứ phải gây sự mới chịu.

Triệu Túc chẳng ngại nhận: "Ừ đấy, sống là phải tìm đến sự k*ch th*ch, không thì chán chết."

Từ Tiếu Tiếu không kìm được nữa, nhưng lại không thể thốt ra những lời quá khó nghe, chỉ có thể nói ra một câu: "Anh bị thần kinh à!"

Triệu Túc không đáp, cũng chẳng buồn cãi nhau với Từ Tiếu Tiếu nữa, mà chuyển ánh mắt sang Lộ Đinh, hất cằm cười khinh: "Haha——"

Lộ Đinh hoa mắt chóng mặt, cậu muốn nôn, cổ họng đã bị nghẹn lại bởi thứ cảm xúc dơ bẩn không tên, bàn tay phải đau nhói không ngừng, ý thức như rơi vào chốn núi đao biển lửa. Trong cơn mơ hồ, cậu nghe thấy giọng nói của Triệu Túc, cậu vô thức nghiêng đầu, ánh mắt trống rỗng vô hồn, thần trí hoảng loạn.

Cậu lại nhớ tới những trận cãi vã khi còn nhỏ, diễn ra bên ngoài căn phòng cậu ở. Giọng nói thô ráp, hung dữ đó... là của ba cậu——

"Nó là thằng ngốc! Quăng ra thùng rác còn chẳng ai thèm nhặt! Chết quách đi cho rồi!"

Triệu Túc thấy Lộ Đinh như vậy thì hơi bất ngờ, anh ta nhướng mày cười nhạt, nhưng vẫn nghĩ Đường Lâm Thâm chỉ tùy tiện tìm một người để qua mặt mình, lời lẽ càng thêm độc địa.

"Thằng nhóc này là giả ngu hay ngu thật đấy? Đường Lâm Thâm thích kiểu này thật à? Thảo nào với tôi thì cứ như có cũng như không. Chậc, trên giường chắc tìm được cảm giác lắm nhỉ?"

Lời còn chưa dứt, trong không khí vụt qua một cơn gió mạnh, một cú đấm nện thẳng vào má phải Triệu Túc.

"Con mẹ nó!"

Từ Tiếu Tiếu còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, cô thấy Đường Lâm Thâm trong cơn giận dữ hoàn toàn mất kiểm soát, anh rất hiếm khi văng tục, nhưng lúc này sát khí xung quanh dày đặc, anh tức giận đến run cả người.

Mọi người xung quanh đều sững sờ.

Đường Lâm Thâm có luyện đấm bốc, mỗi cú ra tay đều chuẩn xác và mạnh mẽ, cú đấm này như nện vào bao cát, người bình thường sẽ không chịu nổi.

Triệu Túc ngã vật xuống đất, nghẹt thở, mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng như bị chấn động não, chưa kịp định thần lại thì Đường Lâm Thâm lại định lao đến đá thêm phát nữa.

May mà Trương Ánh Thủy giữ lại kịp, vội vàng nhắc: "Lâm Thâm! Để ý Lộ Đinh kìa!"

Câu nói ấy khiến Đường Lâm Thâm bừng tỉnh, anh quay đầu nhìn Lộ Đinh.

"Nai nhỏ..." Giọng Đường Lâm Thâm run run, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lộ Đinh như bị tách khỏi thế giới xung quanh, cậu chìm sâu vào ký ức đầy ám ảnh. Cậu đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của ba mình, nhưng câu "thằng ngốc" của Triệu Túc lại trùng khớp với những lời ghê tởm trong ký ức xa xưa, khiến cảm xúc bị chôn vùi suốt bao năm của cậu như quả bóng bay bị thổi căng đến cực hạn.

Và tiếng gọi của Đường Lâm Thâm chính là cây kim chọc thủng quả bóng ấy.

BÙM! Nổ tung rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!