Chương 6: (Vô Đề)

Trước khi trời tối lại mưa một trận, giờ thì mưa đã ngớt, gió cũng nổi lên, nhiệt độ giảm xuống, không khí theo đó cũng khô hơn. Đường Lâm Thâm đẩy cửa bước vào, mang theo một luồng gió lạnh vào trong.

Cánh cửa kính chết tiệt ấy lại bị kẹt lần nữa.

Lộ Nhã Phân ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Xin lỗi cậu, chúng tôi sắp đóng cửa rồi. Cậu muốn mua hoa sao?"

Đường Lâm Thâm liếc một vòng mà không thấy Lộ Đinh đâu, sắc mặt anh hơi thay đổi, trông có vẻ thất vọng, rồi lại khôi phục lại dáng vẻ điềm nhiên như thường ngày: "Không phải, tôi đến để trả ô."

Thật ra anh vốn không định tới. Chiều nay làm liền hai ca phẫu thuật mệt lử người, lại còn chưa ăn tối. Y tá cùng khoa nói sẽ đặt cơm giúp anh, là từ quán ăn trên đường Nam Môn. Đường Lâm Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe đến hai chữ "Nam Môn" thì như nhớ ra điều gì, anh không kìm được mà bật dậy.

Anh không cho đồng nghiệp đặt cơm nữa, nói sẽ ra ngoài ăn chút gì đó.

Dĩ nhiên, chuyện ăn chỉ là cái cớ nói với người khác, còn chuyện trả ô mới là cái cớ anh tự tìm cho mình.

Lộ Nhã Phân không quen biết Đường Lâm Thâm nên hơi ngơ ngác. Ánh mắt bà lướt xuống dưới, thấy cái ô màu hồng trong tay anh, cảm thấy quen mắt, hình như là của Lộ Đinh. Não bộ của bà lập tức như có luồng điện giật qua.

"Cậu Đường?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười chào lại: "Chào chị." Rồi nói một tràng rất đàng hoàng, ý là cảm ơn vì cái ô của Lộ Đinh, nhờ thế anh không bị ướt như chuột lột.

"Ôi trời, không dám nhận." Lộ Nhã Phân có chút xúc động, nhưng cũng rất thật lòng nói: "Hai đứa nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, suýt nữa bị người ta bắt nạt, may mà có cậu giúp."

Hai người khách sáo vài câu, nhưng là lần đầu gặp mặt, ai cũng không biết nên xưng hô thế nào, thành ra sau vài câu chào hỏi, bầu không khí dần trở nên lúng túng.

Lộ Nhã Phân không chú trọng cách ăn mặc, phong cách cũng giản dị, trên khuôn mặt có thể thấy dấu vết của thời gian. Bà thật ra vẫn chưa lớn tuổi, chưa đến bốn mươi lăm. Chỉ là hồi trẻ quá si tình, tin vào lời đường mật của đàn ông, sớm kết hôn sinh con, cuối cùng cuộc sống rối tinh rối mù đã cuốn sạch mọi mộng tưởng của bà.

Đường Lâm Thâm thì lại nhìn ra điều đó. Anh rất tinh ý, cảm thấy gọi "cô" thì không hợp, gọi "dì" thì quá già, thế nên quyết định gọi là "chị".

Ánh mắt Đường Lâm Thâm lướt một vòng quanh tiệm hoa, cuối cùng dừng lại ở gian phòng kia. Cánh cửa khép hờ, có bóng người thấp thoáng bên trong, chắc là Lộ Đinh đang ở đó.

Đường Lâm Thâm cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên si mê đến mức này, nhưng rõ ràng là như vậy rồi, anh cần tìm lý do để tiếp tục nói chuyện.

Một tiếng "chị" vừa đến bên môi còn chưa kịp thốt ra là Lộ Nhã Phân đã hành động trước, có lẽ cũng thấy ngại khi để anh đứng đó mãi.

Lộ Nhã Phân đón lấy cái ô, hồ hởi nói: "Cậu Đường, vào trong ngồi một chút đã."

"Thôi không cần đâu." Đường Lâm Thâm bước vài bước vào, anh không đi sâu vào, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía sau, giọng nói cũng hơi cao lên một chút: "Tôi còn phải quay về làm việc nữa."

"Ơ?" Lộ Nhã Phân vô thức hỏi: "Cậu làm ở đâu vậy?"

Đường Lâm Thâm giơ tay chỉ ra ngoài, chỉ về phía bệnh viện: "Ở đó."

Lộ Nhã Phân nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng không tiện hỏi thêm, trong đầu nhớ đến cái ghim cài áo Lộ Đinh làm.

"Được rồi, vậy lần sau cậu nhớ ghé chơi nhé."

Vậy là xong á?!

Đường Lâm Thâm bị câu nói lạnh lùng sau cái mời vào kia làm toát cả mồ hôi, không đoán ra được ý của Lộ Nhã Phân. Gió lạnh thổi vù vù sau lưng, khiến đầu óc anh quay cuồng. Đường Lâm Thâm quay người bước vài bước, định khép cửa thì bị Lộ Nhã Phân gọi giật lại.

"Cậu Đường, cậu khoan đi đã!"

Đường Lâm Thâm ngoảnh đầu lại, tay anh còn nắm tay nắm cửa vẫn chưa khép lại: "Tôi chưa định đi mà."

"......" Lộ Nhã Phân im lặng một chút, sợ lỡ mất cơ hội nên nói thẳng: "Đinh Đinh có món quà muốn tặng cậu."

Vừa nghe vậy, tim Đường Lâm Thâm lập tức đập thình thịch, dopamine tiết ra rối loạn.

Nhưng anh vẫn phải ra vẻ giữ thể diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!