Chương 50: (Vô Đề)

Phòng nghỉ được bài trí đơn giản, chỉ có một cái giường tầng, góc phòng đặt một cái tủ lạnh nhỏ, không có cửa sổ, một khi khóa cửa lại, mức độ riêng tư rất cao.

Đường Lâm Thâm bảo Lộ Đinh tìm chỗ ngồi. Cậu ngồi lên giường, hai tay nắm lấy thanh giường, đung đưa chân nhìn anh.

"Anh ơi, không phải mình đi kiểm tra sao? Sao lại tới đây?"

"Không vội, bác sĩ làm kiểm tra đi ăn trưa hết rồi, lát nữa quay lại cũng chưa muộn." Đường Lâm Thâm xoa đầu cậu: "Nai nhỏ, em đói không?"

Lộ Đinh chẳng vui vẻ gì: "Đói... mà em không nuốt nổi."

Đường Lâm Thâm đi tới mở tủ lạnh, cúi người lấy ra một miếng bánh ngọt nhỏ.

"Ăn chút gì đó nhé."

Lộ Đinh ủ rũ cầm thìa chọc chọc bánh hai cái, rồi xúc một miếng đưa cho Đường Lâm Thâm.

"Ngọt quá." Anh nói.

Lộ Đinh bật cười, rồi cũng ăn mấy miếng, nhưng ăn không nổi nữa, cậu cúi đầu nói: "Buồn ngủ quá."

Tối qua náo loạn tới khuya mới ngủ, sáng nay lại dậy sớm, tinh thần Lộ Đinh xuống dốc, mắt díp lại.

Đường Lâm Thâm đặt tay lên lưng cậu, nhìn cái giường rồi trầm ngâm một lúc, anh nói: "Muốn ngủ ở đây một lát không? Tới giờ tôi gọi."

Lộ Đinh rất kén chỗ ngủ, chỉ là tấm ván giường với ga trải chẳng biết làm bằng chất liệu gì, cậu không ngủ nổi. Vì thế, cậu cúi đầu dựa lên vai Đường Lâm Thâm.

"Anh ơi..."

Đường Lâm Thâm không chịu nổi ánh mắt ấy nữa, dứt khoát ôm gọn cậu vào lòng: "Tôi ôm em ngủ nhé?"

Lộ Đinh gật đầu đồng ý.

Đường Lâm Thâm không nằm xuống mà chỉ ngồi đó, hai chân khép nhẹ lại để Lộ Đinh nghiêng người ngồi lên, má vừa vặn chạm vào hõm cổ anh.

Một tư thế thân mật, gần gũi. Cả hai đều thấy yên lòng. Họ có thể nghe được nhịp tim của nhau, không nhanh không chậm, dần dần hòa cùng một tiết tấu.

Lộ Đinh nhanh chóng thiếp đi, nhịp thở đều đều của cậu phả lên da khiến Đường Lâm Thâm ngưa ngứa, toàn thân như tê dại.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Sau đó, Đường Lâm Thâm đưa Lộ Đinh đi kiểm tra. Bệnh viện vẫn chưa đến giờ làm buổi chiều, người không đông, khỏi phải xếp hàng nên làm rất nhanh. Kết quả chính thức phải hôm sau mới có, nhưng Đường Lâm Thâm đã dùng thẻ bác sĩ để hỏi trước — thấy không có vấn đề gì, anh yên tâm hơn hẳn.

Lộ Đinh vẫn chưa tỉnh hẳn, người mơ màng, đi đứng không vững, Đường Lâm Thâm đành phải đưa tay đỡ sau lưng cậu.

"Tối nay ngủ sớm một chút."

"Vâng." Lộ Đinh gật đầu, rồi hỏi: "Anh ơi, tối nay anh không trực sao?"

"Không. Hai hôm nay tôi được nghỉ. Tối mình về nhà cùng nhau. Tối nay Xán Xán có ở cùng không?"

"Em ấy... dạo này không có chỗ nào để đi... anh cho em ấy ở cùng được không?"

"Được chứ." Đường Lâm Thâm bật cười: "Nghe em hết."

Lộ Đinh nhớ lại chuyện bàn sáng nay ở phòng bệnh, bèn kể cho Đường Lâm Thâm nghe về kế hoạch sau này của gia đình.

Giờ Lộ Nhã Phương đã về, Lộ Nhã Phân cũng không cần vất vả quá nữa, không cần thuê hộ lý. Dù sao thì người ngoài cũng không thể chu đáo bằng con gái ruột. Tuy nhiên, vì đã ký hợp đồng nên chi phí thuê hộ lý không thể hoàn lại, đành để họ làm nốt thời gian này, sau khi bà cụ xuất viện sẽ để hai chị em thay phiên chăm sóc.

Đó là phương án hợp lý và tiết kiệm nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!