Chương 5: (Vô Đề)

Đường Lâm Thâm chẳng mấy bận tâm đến ánh mắt của người qua đường. Cây dù màu hồng phối với khí chất nho nhã, điềm đạm của anh lại không hề lạc quẻ, trái lại còn hòa hợp một cách kỳ lạ. Anh đứng bên lề đường đợi đèn đỏ, ngẩng đầu nhìn mưa, cúi đầu lại ngắm hoa. Đóa hoa phù dung trong tay thấm chút nước mưa càng thêm tươi tắn, sinh động.

Cuối cùng, Đường Lâm Thâm vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn vào trong tiệm hoa. Anh nghĩ bụng, nhìn thêm một lần nữa cũng được, anh quá tò mò về Lộ Đinh rồi.

Dường như Tống Ý Xán vừa nói gì đó với Lộ Đinh, làm cậu bật cười. Nụ cười kín đáo nhưng rạng rỡ. Cậu không nhìn Tống Ý Xán, chỉ hơi ngẩng đầu một chút, mắt dừng lại trên một bó hoa bên cạnh. Tống Ý Xán bảo Lộ Đinh đưa tay ra, rồi đặt đồng xu mà Đường Lâm Thâm đã đưa vào lòng bàn tay cậu.

Lộ Đinh ngơ ngác nhìn đồng xu trong tay, như đang đắm chìm trong một giấc mộng đẹp. Khi hoàn hồn lại, nơi khóe mắt vẫn phảng phất sự mong ngóng.

Đường Lâm Thâm đã để lỡ đèn xanh, anh đứng bất động ở đầu đường, tầm nhìn ngày càng hẹp lại, dồn hết sự chú ý vào từng hành động của Lộ Đinh.

Tay phải của Lộ Đinh không thể khép lại, đồng xu được cậu cẩn thận nắm chặt trong lòng bàn tay trái, sợ rơi mất nên càng siết kỹ hơn. Cậu bước đi nhẹ nhàng, thấy lá khô và cành hoa rơi trên đường cũng không giẫm lên, mà nhẹ nhàng nhảy qua chúng.

Mưa đã ngừng từ lúc nào, nhưng Đường Lâm Thâm lại không hề hay biết. Đèn tín hiệu thay đổi hết lần này đến lần khác, anh vẫn đứng đó không nhúc nhích. Mặt trời ló rạng từ sau những tầng mây, ánh sáng rọi thẳng vào mắt anh, khiến cả tầm nhìn như phủ lên một lớp sương mờ mỏng nhẹ.

Sương mờ quấn quanh những mảng cây xanh, như thể sâu trong rừng có một con nai đang ẩn mình.

Tâm trí Đường Lâm Thâm càng lúc càng trôi xa, cổ họng dần khô khóc.

Lộ Đinh đi đến một góc tiệm hoa, nhẹ nhàng dời những bó hoa hồng được đặt ở đó đi. Trong đám hoa hồng có giấu một chiếc lọ thủy tinh, bên trong tích đầy đồng xu. Đây dường như là một bí mật không ai biết của cậu. Cậu mở nút gỗ trên miệng lọ, thả đồng xu mà Đường Lâm Thâm đưa vào bên trong.

Tiếng va chạm thanh thoát của đồng xu khiến Lộ Đinh vui vẻ. Cậu chớp mắt, lại cẩn thận đậy nút lại. Ngoảnh đầu nhìn, thấy Tống Ý Xán không để ý đến mình, cậu cười cười khoái chí, rồi lén lút đẩy lọ thủy tinh về chỗ cũ, che giấu kín kẽ.

Thế nhưng tất cả những điều đó đều lọt hết vào mắt Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm không biết mình bị gì, tâm trạng bấy giờ khác hẳn mọi ngày. Anh cảm thấy bản thân như một con công đang vào mùa đ*ng d*c, đuôi xòe ra lấp lửng, chẳng biết nên giấu hay nên khoe.

"Chết tiệt thật..." Anh lẩm bẩm rồi vội vã chạy trốn trong tiếng còi xe thúc giục.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Lộ Nhã Phân bận rộn từ sáng sớm mới trở về, thấy Tống Ý Xán vẫn còn ở đó, bà vui vẻ chào: "Chào dì!"

"Chào Xán Xán." Lộ Nhã Phân mỉm cười đáp lại. Bà đảo mắt một vòng quanh tiệm, không thấy chuyện gì bất thường, thở phào nhẹ nhõm sau một buổi sáng thấp thỏm lo lắng. Quay sang hỏi: "Đinh Đinh đâu rồi?"

"Đang trong phòng cắm hoa ạ." Tống Ý Xán cầm bút, vừa vẽ vời vừa uể oải đáp: "Mới có đơn đặt hàng, chiều nay phải giao hàng. Trời ơi! 999 bông hồng, vừa có tiền, vừa lãng mạn, mà lại sến súa cực kỳ."

Lộ Nhã Phân vươn tay vỗ nhẹ vào sau đầu cô cháu gái: "Còn nhỏ tuổi mà suốt ngày nghĩ mấy chuyện tào lao! Làm bài tập chưa?"

Tống Ý Xán xoa đầu, mặt mếu máo: "Chưa ạ, sáng giờ bận muốn chết! Dì không thương cháu gì hết!"

"Thương cái gì? Có gì đáng để thương nào." Lộ Nhã Phân vừa bước về phía sau vừa nói: "Cháu đến đây nửa ngày rồi, tiệm hoa của dì có phát tài không? Cháu chỉ cần cải thiện được chút điểm số thôi là dì sẽ thương cháu đến phát khóc cho xem."

Tống Ý Xán không phục, cô đem chuyện sáng nay kể lại một lượt, lại còn thêm mắm dặm muối. Lộ Nhã Phân nghe xong thì giật thót cả tim.

"Cái gì?!"

"Dì nói nhỏ chút đi!" Tống Ý Xán suýt thì làm chuyện phản chủ, cô định bịt miệng dì lại, nhưng bị một ánh mắt lườm cho chùn tay. Cô nàng bèn rụt cổ lí nhí: "Dỗ dành xong hết rồi mà!"

Đúng là vậy, nếu không dỗ được, bây giờ Lộ Đinh chắc đã không còn yên ổn thế kia.

Lộ Nhã Phân vẫn còn lo lắng, bà từng trải bao nhiêu chuyện, giờ tuy cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn chẳng tin lắm lời của Tống Ý Xán: "Ai dỗ? Cháu à?"

"Không phải cháu." Tống Ý Xán nghĩ ngợi một lát, thấy khó tả quá nên bèn nói luôn: "Một người họ Đường."

Lộ Nhã Phân nhíu mày: "Họ Đường nào? Nam hay nữ?"

"Nam ạ." Tống Ý Xán nhón chân, giơ tay lên cao mô tả: "Cao thế này này, đẹp trai cực kỳ luôn!"

Lộ Nhã Phân lục lọi trong trí nhớ, xác nhận không quen người như thế, cũng chẳng nghĩ ngợi thêm gì, tạm gác lại trò 'cháu diễn – dì đoán', rồi đi thẳng vào phòng sau tìm Lộ Đinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!