Đường Lâm Thâm chỉ ngủ ba tiếng đã thức, anh không buồn ngủ, tinh thần còn rất phấn chấn.
Mới năm giờ sáng, trời còn chưa sáng rõ là anh đã đi tắm một lượt, tối qua anh chẳng làm gì khác ngoài tắm rửa.
Lộ Đinh vẫn chưa thức. Đường Lâm Thâm cẩn thận không đánh thức cậu. Anh ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn thì bắt gặp Tống Ý Xán đang đứng giữa phòng khách, ôm sách đọc to.
Có vẻ lời nói hôm qua đã phát huy tác dụng, dù chỉ là tác dụng nhỏ nhoi, mà cũng không biết được kéo dài bao lâu. Đường Lâm Thâm khẽ hắng giọng, cắt ngang phần đọc của cô nàng.
Tinh thần Tống Ý Xán vẫn chưa được khá hơn là bao, cô nàng chào lễ phép: "Chào buổi sáng chú Đường."
"Chào buổi sáng." Đường Lâm Thâm tuy đồng cảm với hoàn cảnh của Tống Ý Xán, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu ghẹo: "Xán Xán đang đọc sách đấy à? Mặt trời mọc hôm nay mộc đằng tây rồi sao?"
Tính phản nghịch của Tống Ý Xán như thể đã bị rút sạch, chẳng buồn cãi lại: "Một năm bắt đầu từ mùa xuân, một ngày bắt đầu từ buổi sáng. Buổi sáng đầu óc minh mẫn hơn, cháu tranh thủ học thêm mấy từ tiếng Anh."
Đường Lâm Thâm hỏi vu vơ: "Vậy học được mấy từ rồi?"
"Một từ."
Đường Lâm Thâm: "......"
Hiệu suất kém quá.
Tống Ý Xán cười toe toét: "Abandon*."
*sự từ bỏ, ruồng bỏ.
Đường Lâm Thâm không nói gì thêm: "...... Cháu học tiếp đi."
Tư duy đã bị cắt đứt thì khó mà tập trung lại được, cô ngẩng đầu nhìn Đường Lâm Thâm, lại liếc về phía phòng ngủ chính: "Chú đi đâu đấy ạ?"
"Ra ngoài mua đồ ăn." Anh vừa khoác áo khoác vừa trả lời.
"Thế Đinh Đinh đâu ạ?"
"Em ấy còn đang ngủ." Đường Lâm Thâm cầm lấy một cái khăn quàng cổ, anh thoáng dừng lại một chút rồi đeo lên một cách tự nhiên. Anh bình thản dặn dò: "Xán Xán, cháu học bài tiếp đi, nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn đến em ấy. Tôi về ngay."
"Vâng." Tống Ý Xán cúi đầu nhìn sách mới được hai giây thì chợt nhận ra điều gì đó, cô nàng bật dậy ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không giữ lễ độ gì nữa, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm Thâm.
Anh nhướng mày, rất điềm nhiên hỏi: "Nhìn gì thế?"
"Chú Đường, môi chú bị gì vậy?" Tống Ý Xán chỉ vào khóe môi mình để ám chỉ: "Chỗ này, sao lại như thế ạ?"
Đường Lâm Thâm không phủ nhận cũng chẳng che giấu, anh cười khẩy nói: "Lo chuyện của mình đi."
Con nít bây giờ cái gì cũng biết, nhất là mấy cô gái tầm tuổi như Tống Ý Xán, toàn đọc mấy truyện tình cảm đầy sến súa. Trong đầu cô nàng như có một cái chuông báo động rung lên, cô không dám tin: "Vãi thật..."
Đường Lâm Thâm không cho cô cơ hội thắc mắc thêm, anh quay người đi luôn.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Lúc anh quay về, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, còn có cả đồ ăn sáng nóng hổi. Lộ Đinh đã dậy, cậu đang ngồi bên cửa sổ sát đất cùng Tống Ý Xán, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Đường Lâm Thâm không vào hẳn trong nhà, anh thay giày ở cửa, gọi hai người: "Lại ăn sáng nào."
Nghe tiếng anh, Lộ Đinh lập tức nở nụ cười tươi rói: "Anh!"
Đường Lâm Thâm cũng cười đáp lại: "Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?"
Lộ Đinh cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Đường Lâm Thâm lại tiến thêm một bước, cậu gật đầu nói ngon, lại hỏi: "Ngoài trời lạnh không ạ? Hình như tuyết rơi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!