Chương 48: (Vô Đề)

Thứ gọi là "hôn" theo khái niệm của Lộ Đinh chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Cậu đang kiếm tìm một chút ấm áp có thể xoa dịu lòng người, mà Đường Lâm Thâm đúng là có điều đó. Nhưng Lộ Đinh sẽ không tìm hiểu sâu, bởi chưa có ai dạy cậu cả.

Là Đường Lâm Thâm không chịu nổi trước.

Anh không thể kháng cự nổi thứ h*m m**n thuần túy pha lẫn ngây thơ chỉ riêng Lộ Đinh mới có.

Vậy nên Đường Lâm Thâm dứt khoát đưa lưỡi vào, cắn nhẹ rồi c**n l** đ** l*** Lộ Đinh, dẫn cậu bước vào khoang miệng anh.

Cả người Lộ Đinh mềm nhũn, cậu không ngồi vững nổi nữa. Tay cậu đang nắm lấy cánh tay Đường Lâm Thâm dần trượt xuống, thân thể cũng tựa sát hơn vào ngực anh.

Đường Lâm Thâm đan tay vào tay Lộ Đinh.

Cả hồn lẫn xác của Lộ Đinh đều tê dại, cảm xúc cậu bị Đường Lâm Thâm khuấy đảo. Một luồng cảm giác lạ lẫm từ phần bụng dưới bí mật lan thẳng theo dòng máu lên tới đỉnh đầu, như có một đám mây mù mờ bùng nổ ngay giữa trời, khiến người ta bất giác mơ màng.

Lộ Đinh như đang chìm dưới nước, lạc sâu giữa đại dương, mắt nhắm nghiền mò mẫm tìm kiếm trong vô vọng. Tựa như cuối cùng cậu nắm được một khúc gỗ nổi, nhưng đáng chết thay, thứ có thể cứu cậu hoặc dìm chết cậu... đều là Đường Lâm Thâm.

"Ưm..." Lộ Đinh muốn hít lấy chút không khí, cậu theo phản xạ quay đầu né đi.

Nhưng Đường Lâm Thâm lại vừa nhẫn nại vừa mãnh liệt. Chỉ cần đầu lưỡi Lộ Đinh hơi rụt lại một chút, anh đã cho rằng con mồi trong tay sắp chạy mất, bản năng chiếm hữu lập tức trỗi dậy.

Hai người cùng ngã xuống tấm nệm mềm mại, dính chặt lấy nhau. Chân trái Đường Lâm Thâm luồn vào g*** h** ch*n Lộ Đinh.

Một cảm giác nguy hiểm khó diễn tả bỗng ập đến, Lộ Đinh giật mình nhận ra, nhưng không trốn nổi. Cậu theo bản năng cắn mạnh, khoang miệng nhanh chóng nếm được vị máu.

Lại cắn đến bật máu rồi. Lộ Đinh chợt thấy hối hận.

Đường Lâm Thâm tách ra một chút, nhưng vẫn cứ mớm môi hôn nhẹ. Mũi họ kề nhau. Anh còn chưa để Lộ Đinh kịp thở lại đã bật cười, nói: "Lại cắn tôi rồi."

Lộ Đinh đỏ mặt đến tận mang tai, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Lâm Thâm: "Xin lỗi anh... em, em không biết cách..."

Lần tắm này công cốc rồi, chẳng những đổ mồ hôi mà cả người Đường Lâm Thâm cũng nóng bừng, da dính sát vào da, lửa như lan ra khắp người.

"Không sao." Anh l**m sạch vết máu ở khóe môi, định đỡ Lộ Đinh dậy: "Nai nhỏ, khát không? Tôi rót nước cho em nhé?"

"Không cần đâu." Lộ Đinh càng trốn ánh mắt anh, cậu cuộn người lại nằm nghiêng, hai chân co lên, mặt đầy lúng túng xen lẫn bối rối: "Ngủ... ngủ trước đã, mình ngủ đi ạ."

Đường Lâm Thâm cau mày không để lộ cảm xúc, anh chăm chú quan sát phản ứng lạ thường của cậu. Sau một lúc quan sát, anh bỗng như hiểu ra điều gì đó, nhưng không dám chắc, thế là nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tai Lộ Đinh.

Cậu run lên rõ rệt.

"Được rồi, ngủ đi."

Thật ra trong lòng Đường Lâm Thâm đang vô cùng hân hoan. Nhưng anh không nói ra, chỉ lặng lẽ tắt đèn đầu giường, chui vào chăn. Không nằm sát Lộ Đinh, để cậu có không gian tự mình bình ổn lại.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, thấy không có động tĩnh gì. Đường Lâm Thâm nghĩ cậu đã ngủ, anh thở ra một hơi thì Lộ Đinh đột nhiên trở mình.

Nửa khuôn mặt cậu giấu trong chăn, mắt khép hờ, vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng lại chủ động dịch người qua, dính sát lại gần anh.

Đường Lâm Thâm giơ tay ôm lấy cậu: "Vẫn chưa ngủ à?"

"Anh à, chuyện ban nãy tụi mình vẫn chưa nói xong."

Anh sững người một chút: "Chuyện gì cơ?"

"Anh muốn hỏi chuyện dì em đúng không?"

À phải rồi.

Sau một hồi quấn quýt, Đường Lâm Thâm gần như quên khuấy mất chuyện này, mà thật ra anh cũng không để ý lắm: "Để mai nói sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!