Chương 47: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Tống Ý Xán thấy một căn nhà to như vậy. Cô nàng vừa cởi giày ra đã lúng túng, không biết nên đi đâu tiếp.

Lộ Đinh gọi: "Xán Xán, vào đi chứ."

Tống Ý Xán vẫn còn đang buồn bực, lại chẳng thể thả lỏng được, trông như người mất hồn. Cô nàng cúi đầu nhìn xuống, hình như còn không có dép đi trong nhà: "Cháu... cháu nên vào đâu ạ?"

Đường Lâm Thâm lấy một đôi dép từ trong tủ giày ra, là dép nam, hơi to một chút. Anh nói: "Đi tạm nhé, chỗ tôi không có dép trẻ con."

Tống Ý Xán á khẩu: "... Cảm ơn chú Đường."

Đường Lâm Thâm đáp lại nhẹ nhàng "không có gì", rồi đi thẳng vào bếp hâm sữa cho Lộ Đinh. Cũng muộn rồi, nên tắm rửa nghỉ ngơi là vừa.

Lộ Đinh vẫn chưa buồn ngủ, cậu kéo Tống Ý Xán vào phòng khách: "Xán Xán, em... em cứ ngồi trước đi, anh lấy nước cho em."

Tống Ý Xán ôm cặp trước ngực, lắc đầu nói không cần ngồi, tự tìm cho mình cái cớ rồi lí nhí nói: "Đinh Đinh, em muốn làm đề, còn nhiều bài chưa làm quá... Sắp khai giảng rồi."

Trong nhà Đường Lâm Thâm, chỗ nghiêm túc để học hành chỉ có mỗi phòng làm việc của anh. Lộ Đinh từng vào một lần, cảm thấy đó là nơi vô cùng trang nghiêm, cậu không dám tùy tiện, bèn quay đầu nhìn vào bếp. Đúng lúc đó Đường Lâm Thâm bưng sữa ra.

Lộ Đinh gọi: "Anh ơi..."

Chỉ có một cốc sữa, là của Lộ Đinh.

Đường Lâm Thâm đưa cho cậu: "Uống sữa đi."

Lộ Đinh nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Dạ".

Đường Lâm Thâm liếc Tống Ý Xán một cái, hỏi: "Muốn làm bài tập à?"

Tống Ý Xán gật đầu.

Anh lại hỏi tiếp: "Có làm được không?"

Tống Ý Xán rất thật thà: "Không ạ."

Đôi mắt to tròn của Lộ Đinh đảo qua đảo lại giữa hai người, đến sữa cũng quên uống, mép đã lem một vòng vệt sữa trắng. Đường Lâm Thâm thật muốn lấy tay lau sạch cho cậu, nhưng vì có mặt Tống Ý Xán nên đành nhịn.

"Phòng làm việc của tôi ở bên kia." Đường Lâm Thâm giơ tay chỉ về căn phòng nhỏ phía bắc, anh nói: "Cháu qua đó làm trước đi, bài nào không biết thì cứ để trống, lát nữa tôi sẽ xem giúp."

Tống Ý Xán giờ rất biết nghe lời, cô nàng im lặng đi thẳng qua.

Lộ Đinh cũng muốn đi theo, nhưng bị Đường Lâm Thâm ôm eo kéo lại: "Nai nhỏ, em đi tắm trước đi, tôi nói chuyện với con bé một chút."

Lộ Đinh cúi đầu, như thể đang suy nghĩ gì đó một cách rất nghiêm túc, vòng sữa quanh miệng lại càng rõ rệt hơn. Đường Lâm Thâm không kiềm được, anh cúi đầu chạm nhẹ lên môi cậu.

Lộ Đinh còn chưa kịp phản ứng đã nhẹ giọng gọi: "Anh..."

Đường Lâm Thâm cười: "Ngoan nào."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Tống Ý Xán nói không biết làm bài là thật. Một tờ đề mấy chục câu mà cô nàng chỉ làm được hai câu đầu, mà hai câu đó còn là đoán bừa.

Đường Lâm Thâm bưng một ly nước lọc bước vào, anh đặt ly lên bàn đưa cho Tống Ý Xán, tiện thể liếc nhìn bài cô làm, không khỏi cạn lời.

Anh kéo một cái ghế đến ngồi xuống, giọng nghiêm túc nói: "Xán Xán, năm nay cháu lên lớp 12 rồi đúng không?"

"Vâng."

"Vẫn đứng áp chót lớp à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!