Chương 45: (Vô Đề)

Tống Ý Xán đang rất buồn, cô nàng ngồi thụp xuống trước cửa phòng bệnh bốn người, trông như một xác sống không hồn.

Hiện giờ trong lòng Đường Lâm Thâm có rất nhiều điều vướng bận, vừa thấy cảnh tượng đó, điều đầu tiên anh nghĩ đến là Lộ Đinh, sợ rằng đã xảy ra chuyện gì rồi.

Anh phải xử lý mọi thứ ổn thỏa trước khi Lộ Đinh biết được nguyên do.

"Xán Xán." Đường Lâm Thâm không đến quá gần, anh giữ khoảng cách rồi gọi nhẹ một tiếng.

Trong bệnh viện, kẻ đến người đi đếm không xuể, nhân viên y tế sáng sớm vội vã, bệnh nhân trong phòng thì r*n r* vì đau. Ngoài mấy y tá quen chào anh, không ai để ý đến Tống Ý Xán. Cô nàng căng chặt vai, vừa nghe thấy tên mình thì run lên, bối rối ngẩng đầu lên, thấy Đường Lâm Thâm thì nước mắt vừa nén xuống lại tuôn ra, mắt đỏ hoe.

"Chú Đường..."

Đường Lâm Thâm: "..."

Lại quay về thời "chú cháu" rồi đấy.

Anh ngồi xổm xuống đỡ Tống Ý Xán dậy. Cô nàng ngồi lâu quá nên chân tê cứng, đứng không vững, lại cứ khóc mãi. Đường Lâm Thâm không thấy ngại, cứ để cô khóc cho đã rồi tính sau, tâm lý anh vẫn rất vững.

"Xán Xán, xảy ra chuyện gì vậy?" Anh hỏi.

Tống Ý Xán khóc nấc lên, chẳng thể nói thành câu.

Đường Lâm Thâm hiểu, dù sao Tống Ý Xán cũng mới mười bảy tuổi, đến bệnh viện thì chẳng có chuyện gì tốt, phản ứng chậm là điều bình thường.

Chắc do tiếng khóc của cô quá thảm, người trong phòng bệnh cũng đi ra xem.

Là Lộ Nhã Phân. Đường Lâm Thâm đã đoán được từ trước, anh chào một tiếng: "Chị Nhã Phân."

Sự lúng túng của Lộ Nhã Phân y hệt Lộ Đinh, cứ liên tục vò tay, mặt mày hốc hác, chẳng còn tâm trí dỗ Tống Ý Xán, chỉ gật đầu với Đường Lâm Thâm: "Bác sĩ Đường, chào buổi sáng."

Đường Lâm Thâm đáp lại: "Chào chị." Anh nghiêng đầu liếc vào phòng bệnh đã đủ người: "Xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Lộ Nhã Phân thở dài bất lực: "Bà cụ bị ngã gãy xương đùi."

Đường Lâm Thâm không hỏi có nghiêm trọng không, vì người nhà bệnh nhân thì đầu óc rối bời, chẳng thể đánh giá đúng mức độ. Bệnh nhân ở phòng này do một bác sĩ trẻ mới được đề bạt phụ trách, học vấn cao nhưng kinh nghiệm chưa nhiều, thường chỉ giao cho những ca không quá nặng.

Anh tính toán trong đầu rồi nói với Lộ Nhã Phân: "Chị đừng lo, tôi đi xem báo cáo kiểm tra của bà ngoại trước, chị giao cho tôi nhé."

Lộ Nhã Phân thấy lại làm phiền Đường Lâm Thâm, trong lòng áy náy vô cùng nhưng cũng không biết làm sao. Bà nói một tiếng "được", rồi lại cảm ơn liên tục. Sau đó, do dự một lúc, bà hỏi: "Bác sĩ Đường, còn Lộ Đinh? Thằng bé... thằng bé đâu rồi?"

"Em ấy đang ở Hoa Triều, bọn tôi cùng đến bệnh viện, tan làm thì về nhà chung. Em ấy có đem theo cơm, có thể ăn ở đó." Đường Lâm Thâm dừng lại rồi nói thêm: "Chị Nhã Phân, chị yên tâm, Lộ Đinh hiện tại rất ổn."

Lộ Nhã Phân cười gượng: "Tôi biết, nghe là thấy thằng bé ổn rồi. Mấy hôm trước thằng bé còn gọi điện cho tôi, nói muốn đến thăm tôi với bà cụ, mà tôi đã từ chối."

"Vậy lần này thì sao?" Giọng Đường Lâm Thâm bình tĩnh như người ngoài cuộc: "Chị vẫn không định cho em ấy biết à? Tối nay chúng ta còn ăn cơm với nhau, nếu chị không đến, em ấy hỏi thì tôi cũng không giấu được."

Lộ Nhã Phân rối bời, không trả lời.

Đường Lâm Thâm thở dài, anh không định ép bà đưa ra quyết định. Anh quay người định rời đi thì bị Tống Ý Xán gọi lại.

"Chú... bác sĩ Đường đi đâu thế ạ?"

"Tôi đi xem kết quả kiểm tra của bà ngoại, sẽ quay lại ngay."

Tống Ý Xán ngơ ngác gật đầu "vâng", chưa kịp nhìn anh đi xa chưa thì lại quay sang hỏi Lộ Nhã Phân: "Dì ơi, sao chú ấy cũng gọi là bà ngoại vậy ạ?"

Lộ Nhã Phân vẫn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt hoang mang: "Hả? Cái gì cơ?"

"Con..." Tống Ý Xán còn chưa kịp nói hết thì đã bị Đường Lâm Thâm vòng lại, kéo tay đi luôn: "Ái da, chú làm gì vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!