Chương 43: (Vô Đề)

Đường Lâm Thâm không hỏi ý kiến Lộ Đinh. Mọi chuyện đã đi đến mức này thì dường như ý kiến của ai cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh ôm Lộ Đinh thẳng tiến vào phòng ngủ chính, rồi bước vào phòng tắm đóng cửa lại, khóa trái cửa.

Lộ Đinh thì hoàn toàn không nhận ra mình đã "giao mình vào hang sói". Cậu bị cơn nóng lạnh dằn vặt cả đêm, bây giờ sắc mặt trắng bệch vẫn chưa hồi phục, đôi môi vẫn chưa mất đi sắc đỏ. Cậu không thể nói rõ cảm giác này là gì, chỉ biết... mình rất khó chịu.

Áo ngủ bằng lụa cọ vào da khiến cậu khó chịu, bàn tay phải thỉnh thoảng co giật cũng làm cậu khó chịu.

Đường Lâm Thâm quay lưng về phía cậu, anh đang xả nước vào bồn tắm. Không gian khép kín như thế này khiến thời gian trôi chậm hơn bình thường. Tay anh khuấy nhẹ nước để thử độ ấm, nhưng tâm trí lại đặt hết lên người phía sau, không nghe thấy âm thanh gì, cậu c** đ* ra rồi à?

Không. Vẫn chưa.

Lộ Đinh đứng im như tượng, cậu không biết mình nên làm gì.

Khi nước trong bồn đã đầy, Đường Lâm Thâm không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Anh thở dài quay đầu nhìn cậu, ánh mắt anh suy tư.

Anh không có ý định rời đi.

Lộ Đinh hỏi: "Anh... anh cũng tắm chung ạ?"

Đường Lâm Thâm ậm ừ một tiếng, rồi hỏi: "Tay em còn cử động được không?"

Lộ Đinh lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Hơi đau..."

"Tôi chưa tắm vội." Đường Lâm Thâm bước lại gần đưa tay tháo cúc áo ngủ của Lộ Đinh, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi giúp em tắm."

"Dạ."

Lộ Đinh còn bình thản hơn cả Đường Lâm Thâm. Cậu hoàn toàn phơi bày cơ thể tr*n tr** trước mặt anh, không còn cảm giác lúng túng như lần nằm viện trước. Bây giờ dù có hơi ngượng, nhưng không nhiều.

Thật ra, cảm giác xấu hổ hay lúng túng cũng liên quan đến nhận thức. Chưa từng có ai dạy Lộ Đinh nên phản ứng thế nào, nên cậu dứt khoát không phản ứng gì cả.

Da Lộ Đinh trắng như sứ, thân hình mềm mại. Đường Lâm Thâm từng thấy nhiều lần, nhưng giờ thêm làn hơi nước mờ ảo, cơ thể cậu trông như bức tranh người đẹp trong sương mù.

Muốn giữ bình tĩnh cũng khó, không cẩn thận là chảy máu mũi luôn.

Đường Lâm Thâm hỏi: "Nai nhỏ, có gội đầu không?"

Lộ Đinh cũng đáp: "Có ạ."

Bây giờ cái gì cậu cũng đồng ý, chẳng có chủ kiến gì cả. Hồn vía vẫn còn trôi lơ lửng. Trên má vẫn còn vệt nước mắt, cậu vô thức mím môi, vẫn còn đang hồi tưởng lại những gì vừa trải qua nên giờ trông càng quyến rũ.

Đường Lâm Thâm nuốt nước bọt. Yết hầu anh chuyển động, tay lỡ làm nước bắn lên.

Lộ Đinh không tránh kịp, nước văng vào mắt làm cậu hơi khó chịu. Cậu đưa tay lên dụi mắt, nhưng Đường Lâm Thâm đã ngăn lại.

"Để tôi."

Trong hoàn cảnh như thế này, bất kỳ hành động nào cũng đầy ám muội.

Cảm xúc khi còn quấn lấy nhau dưới chăn như bị đánh thức trở lại. Lộ Đinh thả lỏng cơ thể, muốn nếm thêm chút dư vị vừa rồi, một sự chủ động biểu đạt thiện ý độc quyền dành riêng cho người trước mặt. Thế nên cậu nhắm mắt, nghiêng đầu hôn lên môi anh, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."

"Ừm." Giọng Đường Lâm Thâm khàn khàn, đáp lại nụ hôn chủ động của cậu.

Một nụ hôn ướt át, mang theo d*c v*ng đơn phương của Đường Lâm Thâm.

Anh không hay dùng bồn tắm, nên trong phòng tắm chẳng có bao nhiêu món đồ chơi nhỏ xinh để giết thời gian. Anh gội đầu cho Lộ Đinh, còn cậu thì co đầu gối ngồi trong nước, rảnh tay cầm quả bóng tắm bóp bóp chơi.

"Đừng bóp cái đó nữa, tay nhói lắm." Đường Lâm Thâm bật cười: "Lần sau tôi mua mấy con vịt con cho em chơi."

Lộ Đinh đổ một ít sữa tắm ra tay, tạo thành một đám bọt. Cậu không hiểu ý Đường Lâm Thâm, nghiêng đầu nhìn anh: "Hả? Vịt á?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!