Lộ Đinh rơi vào ác mộng, quê hương của cậu bị hủy diệt hoàn toàn, khắp nơi là lửa cháy ngút trời cùng những tiếng nổ đinh tai như sấm rền. Âm thanh không ngừng dội vào đầu óc, cơ thể bằng da thịt bị thiêu đốt đến đau đớn tột cùng. Bất chợt, trong sâu thẳm trí não cậu vang lên một giọng nói đã bị phong ấn từ rất lâu—
"Ngoan nào, hãy cầm lấy con dao trong tay mày, xé nát thế giới đáng sợ này đi. Chỉ có máu mới có thể cứu lấy mày."
Đó là lời dụ dỗ của ác ma, dẫn lối cậu đến với sự tự hủy. Nó vừa là nỗi đau, vừa mang lại kh*** c*m méo mó đầy quyến rũ.
Dao đâu? Lộ Đinh nghĩ, dao của mình đâu rồi?
Cậu tìm mãi không thấy con dao từng giấu kỹ, rồi đột ngột nhớ ra đây không phải nhà mình!
Đây là đâu?!
Tiếng pháo nổ và ánh sáng rực rỡ trên trời tượng trưng cho sự phồn vinh, với Lộ Đinh lại là cực hình không thể chịu nổi. Để tìm một chút sự an toàn ít ỏi, cậu cuộn tròn mình trong bóng tối, trôi dạt giữa dòng sông mênh mông. Thân thể đã rách nát bị nước ngâm đến ướt sũng, cậu vùng vẫy điên cuồng mà vẫn bị nhấn chìm.
—Nào, cầm lấy dao của mày!
"A!! Cút đi!!"
Lộ Đinh vùi đầu trong chăn, chỉ muốn nghẹt thở mà chết cho xong. Cậu vung tay loạn xạ để xua đuổi ác ma, không còn để ý đến bàn tay phải đang co giật đến méo mó, đau đến mức không chịu nổi kia. Ai đó, làm ơn cứu cậu với...
Khi chăn bị Lộ Đinh vùng vẫy làm hở ra một chút ánh sáng. Cậu như bị lạnh thấu xương, dựng hết tóc gáy, giơ tay cào mặt mình, để lại vết máu loang lổ mà chẳng biết nặng hay nhẹ.
"Nai nhỏ!!"
Nhưng ánh sáng này không phải của ác ma. Giữa cơn hoảng loạn, Lộ Đinh dường như nghe thấy tiếng của Đường Lâm Thâm.
May quá...
Đường Lâm Thâm đè người cậu lại, một tay luồn qua eo kéo cậu vào lòng, tay kia đặt lên trán Lộ Đinh, nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên Đường Lâm Thâm thấy Lộ Đinh phát bệnh. Trải nghiệm này khiến anh đau thắt ruột gan. Anh không dám dùng sức, chỉ có thể dịu dàng gọi tên cậu.
"Nai nhỏ, Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm nói: "Tôi đến rồi, đừng sợ."
Với thể hình của mình, anh hoàn toàn có thể khống chế không cho Lộ Đinh vùng vẫy, nhưng anh không làm thế. Mỗi động tác, lời nói đều là để an ủi, xoa dịu tinh thần cho cậu.
Lộ Đinh cuối cùng cũng bắt được cái phao cứu sinh nơi vực sâu, cậu chỉ còn tay trái, tay trái cậu siết chặt cổ áo Đường Lâm Thâm, liều mạng rúc vào người anh, vừa khóc vừa nói đứt quãng: "Anh... hức..."
Cậu khóc nấc lên, không thể nói thành lời.
Đường Lâm Thâm phải nén lại nỗi đau như xé gan xé ruột mà dịu dàng dỗ dành Lộ Đinh. Hai người ôm nhau quấn quýt, sống mũi chạm vào nhau, thân thể và linh hồn chưa bao giờ gần nhau đến thế.
"Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm chân thành nói: "Mở mắt ra nào, không sao rồi."
Lộ Đinh vẫn không dám mở mắt, ngoài kia tiếng pháo vẫn nổ đì đùng: "Anh ơi... em không được... không chịu nổi..."
Đường Lâm Thâm thở dài. Anh cúi đầu nhìn Lộ Đinh run rẩy vì sợ hãi. Hàng mi vốn dài và đẹp giờ đang run lên như cánh chim bị kinh động.
Trông thật...
Thật quyến rũ.
Đường Lâm Thâm biết mình có suy nghĩ này vào lúc này là quá kì cục, nhưng thân nhiệt nóng bỏng đang lan ra từng tấc da khiến bản năng con người không cách nào khống chế nổi.
Không khí dưới chăn quá bí bức, không thể bình tĩnh nổi.
Đường Lâm Thâm vừa định vén chăn lên thì bị Lộ Đinh giữ tay lại.
"Đừng!" Lộ Đinh run rẩy nói: "Anh ơi, đừng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!