Lộ Đinh hay thèm ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt, nhưng người cậu lại gầy vô cùng. Bế hay cõng đều không nặng gì, muốn ôm kiểu nào cũng được.
Lộ Đinh rúc mặt vào hõm cổ anh, hơi thở nóng bỏng của cậu khiến Đường Lâm Thâm thấy nhột nhột, nhưng lại không nỡ tránh đi.
"Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm cười hỏi: "Em có thở được không đấy? Đừng để nghẹt thở nhé."
Lộ Đinh nhỏ giọng "ừm" một tiếng, đáp rằng mình vẫn thở được.
Ấm quá, Lộ Đinh nghĩ bụng, cơ thể anh còn ấm hơn cả trong xe. Trong đêm gió lạnh thế này, ôm một cái là ấm từ trong tim ra ngoài.
Đường Lâm Thâm đỡ lấy chân cậu, hai tay giữ chặt cậu, anh rất đứng đắn, không hề làm ra hành động quá trớn. Nhưng dù sao cũng là người trần mắt thịt, đâu thể ngồi thiền như Phật được. Hơi thở của Lộ Đinh như móc câu nhỏ cứa vào da thịt anh, như thể máu sôi lên hòa lẫn với khát vọng ùa thẳng lên đầu anh.
Là sự kết hợp đến tột cùng giữa thuần khiết và d*c v*ng.
Đường Lâm Thâm chỉ muốn—
"Nai nhỏ..."
Giọng Đường Lâm Thâm trầm khàn lạ thường. Lộ Đinh nghe ra sự khác thường ấy, cậu lo lắng hỏi: "Anh sao thế?"
Anh biết nói sao đây? Chỉ còn cách im lặng mà thôi.
Lộ Đinh không úp mặt nữa, chuyển sang gác cằm lên vai anh, nhè nhẹ cọ lên đó. Người cậu không có chút sức, từ từ trượt xuống.
Đường Lâm Thâm đỡ lấy mông cậu nhấc lên một chút, cứ thế anh vô tình bóp phải phần thịt mềm mại đằng sau lớp quần.
Lộ Đinh xấu hổ đỏ mặt, không biết là đau hay nhột mà bật ra tiếng: "Ái da!"
Đường Lâm Thâm thầm nghĩ, cảm giác cũng khá tốt đó. Anh không nỡ buông ra, còn siết chặt thêm chút nữa. Nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó sai sai: "Nai nhỏ, em không mặc quần giữ nhiệt à?"
Lộ Đinh chột dạ, cố chống chế, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Em... em có mặc mà."
Đường Lâm Thâm không mắc lừa, cố tình chọc ghẹo: "Vậy để tôi sờ lại xem?"
Lộ Đinh chịu không nổi, lại rúc mặt vào ngực anh, nhỏ giọng van xin: "Thôi mà..."
Đường Lâm Thâm không đùa nữa, giọng trầm ổn hẳn: "Nai nhỏ, trời càng ngày càng lạnh rồi. Em vừa khỏi bệnh, để gió lạnh ngấm vào xương là không hay đâu, dễ để lại di chứng lắm, nghe lời, nhớ mặc đủ vào, đừng ngại phiền." Nói xong vẫn thấy chưa đủ, anh dịu dàng bồi thêm một câu: "Nếu thấy phiền thì để tôi mặc cho em."
Lộ Đinh đã thẹn thùng như đóa hoa nở bung, rực rỡ đến nỗi sắp nhỏ giọt. Cậu lí nhí nói: "Anh ơi, không phiền đâu..."
Vậy là chỉ một cái quần giữ nhiệt đã thành công dập tắt đề tài nhạy cảm vốn nên được khơi ra vào đêm khuya. Không phải Đường Lâm Thâm quên, mà là khi nhìn thấy dáng vẻ của Lộ Đinh, anh thật sự không thể mở miệng nổi.
Cậu như khối ngọc thô chưa qua mài giũa, anh sợ chỉ cần hơi mạnh tay sẽ làm cậu sứt mẻ.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Về đến nhà, hơi ấm ập vào mặt, Lộ Đinh vui vẻ nhảy khỏi người Đường Lâm Thâm, cậu đá giày ra rồi chạy thẳng vào phòng ngủ. Cậu không ngủ trưa, giờ buồn ngủ rũ cả người.
Đường Lâm Thâm sợ cậu vẫn còn lạnh, giờ mà ngủ luôn thì không tốt cho sức khỏe, bèn níu cổ áo giữ cậu lại: "Tắm trước đã."
Lộ Đinh rất thích phòng tắm trong phòng ngủ chính. Không gian rộng rãi, bồn tắm cũng rộng. Bật đèn vàng ấm áp lên, nhiệt độ nước vừa phải, ngồi trong đó như cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đường Lâm Thâm đang ở trong bếp nấu nước gừng, anh đi quanh một vòng, ánh mắt lướt qua tủ rượu thì có hơi lay động, nhưng rồi lại gắng gượng mà nhịn xuống.
Lúc này, thứ duy nhất có thể làm anh quên cơn nghiện rượu chính là Lộ Đinh.
Anh lắng tai nghe, phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã dừng.
Đường Lâm Thâm sờ sờ cằm, tự kiếm cho mình một lý do thật hợp tình hợp lý: "Đừng để em ấy bị cảm lạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!