Chương 40: (Vô Đề)

Từ trước đến giờ, Đường Lâm Thâm luôn rất mềm lòng với Lộ Đinh, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bây giờ lại càng không thể kiềm chế nổi.

"Sao vậy?"

Giọng Lộ Đinh nhỏ như muỗi: "Em... em làm mất điện thoại rồi."

"Không sao đâu." Đường Lâm Thâm dỗ dành: "Ở chỗ Ánh Thủy rồi, lát bảo cậu ấy đưa lại là được."

Lộ Đinh chỉ dạ một tiếng, rồi lại tham lam cuốn lấy hơi thở trên người Đường Lâm Thâm, vô thức rúc lại gần anh, không muốn rời xa anh.

Đường Lâm Thâm cứ thế mà ôm cậu. Hai người sát nhau đến nỗi anh cảm nhận rõ nhịp tim cùng hơi thở bất thường của Lộ Đinh. Anh quay đầu nhìn về phía tiệm hoa, đúng lúc Trương Ánh Thủy bước ra, anh ấy nắm tay Từ Tiếu Tiếu, mặt mày hớn hở khoe khoang.

"Lâm Thâm!" Trương Ánh Thủy gọi to, khí thế bừng bừng, làm Lộ Đinh giật nảy người, vội vã rời khỏi lòng Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhìn Trương Ánh Thủy cũng chẳng còn ưa nổi nữa.

Trương Ánh Thủy đưa điện thoại cho Lộ Đinh, còn trêu: "Sao chú em lại ở đây? Anh em đang đi tìm em đó."

Lộ Đinh trốn phía sau Đường Lâm Thâm, nhận lấy điện thoại rồi nhỏ giọng nói cảm ơn, không dám nói gì thêm.

Từ chỗ đó có thể nhìn thấy tiệm hoa, Trương Ánh Thủy vừa liếc mắt là hiểu ngay mọi chuyện, anh ấy kéo dài giọng "ồ" một tiếng, liền bị Đường Lâm Thâm lườm cho một cái.

Lộ Đinh ngại đến mức chỉ muốn độn thổ. Chuyện thế này ai cũng ngầm hiểu, nói toạc ra làm gì cho xấu hổ.

Từ Tiếu Tiếu bèn nhéo Trương Ánh Thủy một cái, trách anh ấy không biết điều, rồi cười hỏi Đường Lâm Thâm: "Anh Đường, hai người ăn cơm chưa?"

Đường Lâm Thâm đáp: "Chưa."

"Tôi đã đặt nhà hàng rồi." Từ Tiếu Tiếu nói: "Cùng đi ăn nhé, tôi mời."

Đường Lâm Thâm nắm tay Lộ Đinh, nhưng chỉ là nắm ở phần cổ tay thôi, cổ tay cậu gầy đến nỗi anh không dám dùng lực: "Hôm nay là ngày vui của hai người, để tôi mời mới phải."

Được Đường Lâm Thâm mời cơm, Trương Ánh Thủy gật đầu cái rụp.

Lộ Đinh cúi đầu như chim cút, cậu vốn ít nói, giờ càng không dám hé răng, cứ theo sát bên Đường Lâm Thâm, không rời một bước.

Đường Lâm Thâm vừa xót vừa thấy đáng yêu, nhưng không tiện hỏi gì lúc này, sợ ăn xong Lộ Đinh sẽ khó tiêu mất.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Ăn xong, Lộ Đinh đi theo Đường Lâm Thâm thanh toán, anh vừa suy nghĩ vừa kiếm chuyện để hỏi: "Nai nhỏ, tối nay em ăn những gì thế?"

Lộ Đinh mặt mũi rầu rĩ lắc đầu: "Em không biết nữa..."

Đường Lâm Thâm: "...."

Tổn thương tâm lý đến mức này rồi sao.

Đường Lâm Thâm thấy cần phải an ủi cậu, nhưng trước hết phải hiểu rõ đầu đuôi sự việc đã. Anh kéo Trương Ánh Thủy xuống hầm lấy xe, để Từ Tiếu Tiếu ở lại đứng cùng Lộ Đinh ngoài cửa nhà hàng.

Đường Lâm Thâm hỏi Trương Ánh Thủy: "Cậu với Tiếu Tiếu làm gì ở tiệm hoa đấy?"

Trương Ánh Thủy chẳng hề giấu giếm, còn đắc ý nói: "Hôn nhau chứ sao!"

Đường Lâm Thâm cạn lời.

"Lộ Đinh chắc bị dọa sợ rồi nhỉ?" Trương Ánh Thủy cười tít mắt, rồi trêu: "Chỉ là hôn thôi mà, cậu ấy đúng là ngây thơ quá rồi, làm sao mà cậu xuống tay nổi vậy?"

Đường Lâm Thâm im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!