Chương 4: (Vô Đề)

Tên giao hàng cáo già chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy "tiểu bạch kiểm*" và cô gái nhỏ dễ bắt nạt là oang oang, vậy mà vừa đụng phải Đường Lâm Thâm liền câm như hến, nói cũng chẳng dám nói to: "Cậu... cậu đừng có xen vào chuyện người khác!"

*nghĩa là người con trai hiền, nhu nhược quá mức, công tử bột

Đường Lâm Thâm gật đầu: "Chuyện này không tính là chuyện người khác."

Lộ Đinh vã mồ hôi lạnh, cảm thấy rét run, toàn thân cậu càng run rẩy dữ dội hơn. Ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng ai, chỉ dán vào bậc thềm dưới chân, hình ảnh bắt đầu chồng chéo, đứng cũng không vững. Những tiếng ồn lớn đập thẳng vào não.

Cậu lảo đảo, ngã nghiêng về phía Tống Ý Xán.

"Đinh Đinh!" Tống Ý Xán vội đỡ cậu, dìu vào trong phòng. Đi được nửa đường, cô như chợt nhớ ra điều gì đó mà quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm. Cô không biết nên gọi anh là gì, đành không gọi, nhưng vẫn giữ phép tắt: "Chú à, chú chờ một chút, đừng để tên đó đi!"

Đường Lâm Thâm: "..."

Chú?

Cái cách xưng hô này khiến Đường Lâm Thâm nghẹn họng. Anh đưa mắt nhìn theo Lộ Đinh, trong lòng hơi lo lắng, phản ứng của Lộ Đinh thật sự không giống một người bình thường.

Tiệm hoa có mấy căn phòng phía trong, cửa mở hé, ánh sáng từ bên trong hắt ra chói lóa, khiến gương mặt vốn trắng bệch của Lộ Đinh càng thêm nhợt nhạt. Đường Lâm Thâm tâm trạng vốn đã không tốt, vậy mà tên đàn ông kia vẫn lắm lời huênh hoang.

"Anh bạn à, chúng ta làm ăn sòng phẳng, giá nào thì tiền ấy! Cửa tiệm này muốn quỵt tiền, đúng là thất đức, sớm muộn cũng sập tiệm!"

Đường Lâm Thâm không đáp, ánh mắt nghiêng sang chiếc xe van, nhìn chằm chằm vào khoang xe phía sau.

Tên kia hoảng sợ, nhích người muốn chắn mắt anh.

Tống Ý Xán từ trong bước ra, nghe thấy câu đó thì to tiếng mắng: "Ông xạo chó!"

Đường Lâm Thâm liếc cô gái một cái, thầm nghĩ cô gái này cũng mạnh mẽ đó, gan lớn đấy chứ, chẳng sợ gì.

"Tôi lúc nãy có thấy trong xe anh có một bó hoa màu vàng, lá và cành bị dập nát. Hình như là hơi giống hoa hướng dương thì phải?"

Giọng của Đường Lâm Thâm không lớn, nhưng đầy sức ép.

Tên kia nghe vậy mặt đỏ bừng rồi tái mét. Tống Ý Xán chưa từng va chạm xã hội nhiều, nghe vậy lập tức định xông lên kiểm tra.

Nhưng bị Đường Lâm Thâm giơ tay ngăn lại.

"Thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền." Đường Lâm Thâm nói rõ ràng: "Anh cũng nói rồi, làm ăn sòng phẳng, chữ tín đặt lên hàng đầu. Anh chỉ là người giao hàng thôi, bọn tôi cũng chẳng muốn tính toán chi li với anh, nhưng nếu trực tiếp gọi cho ông chủ, kiểm tra lại đơn, liệu cái bát cơm này của anh còn giữ nổi không?"

Gã kia nghẹn họng, cổ cứng đơ, gằn ra một câu: "Ông chủ là con trai tôi!"

Đường Lâm Thâm cười khinh: "Vậy thì càng phải làm cho tử tế."

Dù cuối cùng Tống Ý Xán vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện vừa xảy ra là thế nào, nhưng gã giao hàng kia vừa chửi vừa rút lui, tiệm hoa không bị thiệt hại gì, là nhờ Đường Lâm Thâm đứng ra giải vây.

Tống Ý Xán không quen biết Đường Lâm Thâm, cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ, đoán không ra Lộ Đinh có biết anh hay không.

Mưa dần nặng hạt hơn, Tống Ý Xán nắm lấy tay nắm cửa kính, dè dặt hỏi Đường Lâm Thâm: "Chú... chú vào ngồi một lát chứ ạ?"

Đường Lâm Thâm muốn sửa lại cách gọi, hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy."

Đường Lâm Thâm: "..."

Thôi xong.

Tâm trí anh chẳng để ý đến cô gái này. Anh liếc nhìn vào bên trong tiệm, thấy khe cửa phòng trong được đẩy hé thêm chút nữa, ánh sáng cũng mạnh hơn, có bóng người lấp ló sau cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!