Chương 39: (Vô Đề)

Lộ Đinh vẫn không hiểu được ý của Đường Lâm Thâm khi anh hỏi "em có sợ tôi không". Cậu nên sợ sao? Sợ điều gì? Lộ Đinh nghĩ mãi cũng không thông được.

Mùi hoa trong tay rõ ràng, nhưng suy nghĩ của con người lại quanh co.

Lộ Đinh giỏi chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại chẳng nhìn thấu được tâm tư của Đường Lâm Thâm. Trong tình huống thế này, nếu là người khác thì đã sớm mất kiên nhẫn rồi, nhưng Đường Lâm Thâm không phải người thường.

Xe chầm chậm chạy vào khu chung cư, Lộ Đinh hoàn hồn lại nhìn ánh đèn chớp tắt lờ mờ, trong lòng cậu thấp thỏm, có hơi bất an: "Anh ơi, được anh thích là một chuyện rất tốt... bất kể là nam hay nữ thì cũng là một chuyện..."

Từ ngữ của cậu ít ỏi, nhất thời không biết phải diễn đạt sao cho đúng. Đúng lúc ấy, ở lối vào bãi đỗ xe có một tấm bảng quảng cáo tòa nhà sáng lên, Lộ Đinh nhìn vào dòng khẩu hiệu trên đó rồi đọc theo: "May mắn mà người khác kiếm tìm."

Đường Lâm Thâm đang nắm vô lăng lái xe chạy qua gờ giảm tốc, tim anh bỗng "kịch" một tiếng, như rơi xuống tận đáy vực sâu.

Đó là may mắn mà người khác kiếm tìm.

Lộ Đinh tự ti, lại không hiểu rõ tình yêu là gì. d*c v*ng của cậu dường như bị cách ly khỏi thế giới này, thậm chí cả những phản ứng cơ thể cũng là điều lạ lẫm với cậu. Từ đầu đến cuối, Lộ Đinh chưa từng dám mơ tưởng xa vời. Dù hành động của Đường Lâm Thâm đã quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng, một ngày nào đó, người bạn đời của Đường Lâm Thâm nhất định sẽ là một người vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh, như vậy mới xứng với anh.

Đường Lâm Thâm nghẹn một bụng tức, đầu ngón tay bóp chặt đến trắng bệch, anh nuốt cục tức nặng nề xuống bụng.

Lộ Đinh hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng u ám của Đường Lâm Thâm. Về đến nhà, Lộ Đinh cởi giày, cậu không đợi anh mà tự mình đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy hai hộp sữa ra.

Đường Lâm Thâm vẫn đứng yên trước cửa không động đậy.

Lộ Đinh đi đến đưa sữa cho anh: "Anh ơi, uống sữa."

Đường Lâm Thâm: "..."

Dù có tức đến chết cũng phải chịu, ai bảo anh lại thích người ta cơ chứ?

Đường Lâm Thâm không nhận, Lộ Đinh lại hỏi: "Em... em chọc ống hút cho anh nhé?"

Đường Lâm Thâm dở khóc dở cười: "Tay không lạnh à?"

"Lạnh."

"Đưa đây."

Lộ Đinh cười đưa tay qua, mấy ngón tay đã lạnh đỏ lên, Đường Lâm Thâm bóp bóp vài cái, nó lại càng đỏ hơn. Sau đó anh vào bếp hâm sữa, Lộ Đinh cứ đi theo sau anh.

Cậu nghĩ bụng, hình như anh vui lại rồi. Một hộp sữa là dỗ được anh, tim anh mềm thật đấy.

Đường Lâm Thâm thì không biết trong lòng Lộ Đinh đánh giá mình như thế.

"Mềm?" Cách nói đó không đúng cho lắm. Còn phải xem là tim mềm với ai mới được.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Đường Lâm Thâm thỉnh thoảng lại tự thêm chút ngọt ngào vào mật, tuy rằng Lộ Đinh không hề hay biết, nhưng anh lại thấy đó là niềm vui của riêng mình.

Lộ Đinh đã sống ở nhà Đường Lâm Thâm gần ba tháng, đi đâu cũng có nhau, không rời nửa bước. Cậu đã quen với môi trường có anh bên cạnh. Hành vi của con người có những biến đổi tiềm tàng thật kỳ diệu.

Chân của Lộ Đinh đã lành, cậu không cần dùng xe lăn nữa, có thể tự đi lại được. Đường Lâm Thâm là bác sĩ, đương nhiên biết tình trạng phục hồi của cậu. Nhưng một khi đã để ý người ta, thì suy nghĩ sẽ không còn khách quan như người ngoài nữa, anh luôn lo Lộ Đinh bị vấp ngã hay đụng trúng gì đó.

Vào ngày làm việc, trung bình anh sẽ gọi cho cậu bốn năm cuộc điện thoại. Từ Tiếu Tiếu không chịu nổi nữa, nói với Trương Ánh Thủy: "Trước kia sao chúng ta không phát hiện anh Đường dính người thế này nhỉ?"

Trương Ánh Thủy đáp: "Đơn phương khiến người ta trở nên ngốc nghếch."

Đúng vậy. Ba tháng trôi qua, Đường Lâm Thâm không có tiến triển gì, nhưng anh lại thấy như vậy cũng tốt, cũng vui mà.

Sắp Tết rồi, việc kinh doanh của Hoa Triều rất phát đạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!