Chương 36: (Vô Đề)

Mọi chuyện xảy ra nằm ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý. Trước sự thay đổi lớn của tiệm hoa, Lộ Đinh không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.

Cậu cầm trong tay một miếng bánh mì, đưa lên miệng cắn một miếng nhai nhai, cậu không nói gì, trông rất suy tư.

"Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng giải thích: "Bố cục, nội thất và tên của tiệm hoa đều không thay đổi, phòng của em cũng vẫn còn nguyên. Chỉ là đổi chủ thôi, mẹ bận lắm, đợi sau này khi mẹ em rảnh hơn, chúng ta sẽ tính tiếp."

Lộ Đinh ngẩng đầu đặt miếng bánh xuống, cậu xoa xoa đầu ngón tay dính vụn bánh, như thể muốn hỏi điều gì đó.

Đường Lâm Thâm mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.

"Anh." Ánh mắt Lộ Đinh long lanh đầy hiếu kỳ, trong rất nhiều điều muốn hỏi, cậu chọn câu hỏi đơn giản nhất: "Trương Ánh Thủy là ai vậy ạ?"

"Là bạn tôi." Đường Lâm Thâm đáp.

Lộ Đinh mỉm cười, lông mày cong cong, ánh mắt sáng rỡ, cậu dịu dàng nói: "Vậy thì tốt."

Tốt? Tốt cái gì?

Đường Lâm Thâm bị nụ cười ấy làm cho ngẩn ngơ, như thể linh hồn vừa lạc ra ngoài một lúc rồi mới hoàn hồn lại, anh hỏi: "Sao vậy?"

"Là bạn của anh thì chắc chắn cũng là người tốt."

Câu nói ấy khiến lòng Đường Lâm Thâm dịu lại. Anh bật cười, có hơi muốn đi kể lại với Trương Ánh Thủy—

Ông bạn à, lần này cậu được thơm lây rồi đó.

Anh cười làm Lộ Đinh bối rối không thôi: "Anh đừng... đừng cười nữa."

Đường Lâm Thâm nhướng mày: "Sao?"

Lộ Đinh che mặt cười: "Anh cười lên trông đẹp trai lắm."

Đường Lâm Thâm: "..."

Thế là bị "bắt bài" rồi.

Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ vẻ xao xuyến trong lòng, tiện tay cầm nửa miếng bánh mì còn lại của Lộ Đinh lên, giả vờ lơ đãng: "Trêu tôi đấy à? Mau ăn đi, ăn xong còn ra ngoài nữa."

"Anh, em no rồi mà."

Thế là miếng bánh cuối cùng đương nhiên vào bụng Đường Lâm Thâm.

Chiếc thuyền đạp vịt đầu tiên trên hồ công viên từ từ trôi ra giữa hồ, tiếng trẻ con nô đùa vang dội cả một góc trời, hôm nay trời nắng đẹp.

Trên đường đến tiệm Hoa Triều, Đường Lâm Thâm kể thêm với Lộ Đinh về những sắp xếp tiếp theo của tiệm, chủ yếu là công việc sau này cậu cần phụ trách và những người sẽ tiếp xúc với cậu, gọi chung là đang bàn chuyện "công việc".

Khả năng dẫn dắt, kiểm soát của Đường Lâm Thâm rất mạnh, khiến người khác dễ dàng nhận ra sự cứng rắn ẩn giấu phía sau vẻ ngoài trầm ổn ấy.

Lộ Đinh hứng thú lắng nghe: "Anh, em có được trả lương không?"

Đường Lâm Thâm nghẹn họng, lời định nói ra cũng nghẹn lại, anh vừa buồn cười vừa bất lực hỏi lại: "Trước đây em không có lương à?"

"Không." Lộ Đinh đáp: "Em đâu cần dùng đến tiền, mẹ chỉ cho một ít tiền tiêu vặt thôi."

"Để lén đi mua trà sữa hả?"

Lộ Đinh ngượng ngùng cười.

Đường Lâm Thâm cũng bật cười, anh lại hỏi: "Vậy giờ không có tiền tiêu vặt nữa rồi đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!