So với vẻ điềm đạm mang phong cách "sói đuôi to" của Đường Lâm Thâm, thì Lộ Nhã Phân lại luống cuống rối ren. Cả một ngày hôm nay bà bận túi bụi, ra khỏi nhà mà chẳng kịp chỉnh trang, tóc tai rối bù, người cũng lấm lem. Thậm chí đến nơi rồi, bà vẫn còn mơ hồ nghĩ, có nên mua chút trái cây không nhỉ?
Mấy cửa hàng trái cây trong khu đều treo biển "hàng cao cấp", khác hẳn những tiệm nhỏ chen chúc trong hẻm. Nhìn khá sang trọng, cam thì ba mươi tệ một cân. Lộ Nhã Phân nghiến răng, mua luôn ba cân.
Đúng lúc ấy Đường Lâm Thâm ra đón, thấy mã thanh toán mà Lộ Nhã Phân giơ ra, anh ngẩn người một lát: "Chị Nhã Phân."
Đường Lâm Thâm mặc đồ ở nhà trông khá thoải mái. Lộ Nhã Phân chưa từng thấy anh trong bộ dạng này, bà cảm thấy hơi lạ lẫm: "Đường... bác sĩ Đường, chào cậu, thật ngại quá."
Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Chị Nhã Phân, trái cây chị mua là định mang tặng tôi đúng không? Tôi là người mời chị đến ăn cơm mà, sao lại nhận thứ này được."
Cách nói chuyện ôn hòa và thân thiện của anh dần khiến Lộ Nhã Phân tìm lại cảm giác quen thuộc, bớt căng thẳng hẳn.
"Ôi không sao đâu, con trai tôi vẫn đang ở nhà cậu mà." Lộ Nhã Phân dần thả lỏng: "Thằng bé thích ăn cam, tôi mang cho nó ít trái cây để vắt nước uống."
Đường Lâm Thâm ngẫm nghĩ, hình như ở nhà có một cái máy ép hoa quả, mua về rồi mà chưa dùng lần nào, không nhớ là để ở đâu, lát nữa phải đi tìm.
"Được ạ." Nhân lúc Lộ Nhã Phân còn đang bối rối, Đường Lâm Thâm nhanh tay trả tiền trước.
Lộ Nhã Phân quýnh lên: "Sao lại để cậu trả được!"
Đường Lâm Thâm không cho bà cơ hội khách sáo, anh nói thẳng: "Đi thôi, tôi còn đang hấp cá trong nồi, là Tiểu Đinh trông giúp tôi đó, tôi sợ để lâu sẽ quá lửa."
Lộ Nhã Phân nói: "Thế thì khỏi lo, Tiểu Đinh rành chuyện này lắm. Thằng bé biết nấu ăn, có thể tính toán thời gian rất chính xác, đồ ăn làm ra lúc nào cũng vừa miệng."
"Vâng." Đường Lâm Thâm vừa dẫn bà vào khu chung cư vừa tán gẫu: "Chỉ nửa tiếng mà tôi đã nấu được 2 món, toàn là nhờ em ấy chỉ dẫn, Đinh Đinh giỏi lắm."
Lộ Nhã Phân bật cười: "Bác sĩ Đường, cậu đừng khen thằng bé quá."
Đường Lâm Thâm lại rất chân thành: "Tôi nói thật đấy."
Lộ Nhã Phân đùa: "Thế sau này để thằng bé nấu ăn cho cậu luôn đi, cậu bận suốt ngày như thế còn đâu thời gian."
"Ừm." Đường Lâm Thâm liền bắt lời, anh gật đầu: "Vậy tôi chịu trách nhiệm đi chợ với rửa bát, coi như làm trợ lý cho em ấy."
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Lộ Đinh không biết mình đã bị mẹ và Đường Lâm Thâm phân công xong xuôi, chỉ vui vẻ ngồi đợi ở nhà. Vừa thấy mẹ đến, ánh mắt cậu lập tức sáng rực lên.
Đường Lâm Thâm xách túi cam vào bếp, nhìn Lộ Đinh cười cười: "Hai mẹ con nói chuyện nhé."
Lộ Đinh gật đầu với anh rồi quay sang gọi mẹ: "Mẹ ơi!"
Lộ Nhã Phân tiến lại ôm cậu một cái: "Xin lỗi con, hôm nay mẹ bận quá, không đón con xuất viện được."
Mũi Lộ Đinh cay cay, cậu nói không sao: "Bà ngoại sao rồi mẹ?"
Lộ Nhã Phân chậm rãi nói, cố tình trấn an con: "Uống thuốc xong thì đỡ nhiều rồi, giờ đang ngủ, hàng xóm đang trông bà giúp mẹ."
Lộ Đinh hỏi: "Con có thể đến thăm bà không?"
Lộ Nhã Phân nghĩ một lát, bà không muốn để con đi, nên khéo léo tìm cớ từ chối: "Đợi chân con lành hẳn rồi hãy nói nhé, không thì để bà thấy con thế này, bà lại xót."
Lộ Đinh buồn bã trả lời: "Dạ".
"Mà chân con giờ sao rồi?" Lộ Nhã Phân hỏi tiếp: "Khi nào đi lại được?"
Lộ Đinh cũng không rõ, nghĩ kỹ lại thì hình như cậu đã giao phó hết mọi hy vọng vào tay Đường Lâm Thâm rồi.
Cậu quay đầu nhìn vào bếp, định nói nhưng lại thôi: "Mẹ ơi, con cũng không rõ, giờ vẫn còn hơi đau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!