Chương 33: (Vô Đề)

Tủ lạnh nhà Đường Lâm Thâm gần như chỉ để làm cảnh, quanh năm chỉ có đúng hai quả trứng gà. Hôm nay Lộ Nhã Phân đến nhà ăn cơm, nếu không ghé siêu thị mua ít đồ thì chắc phải ăn... gió Tây Bắc mất.

Lần này Đường Lâm Thâm hiếm hoi có chuyện ngại nói thật, thế là anh bẻ lái quẹo luôn vào trung tâm thương mại mà chẳng báo trước cho Lộ Đinh biết.

Ở đây đỗ xe tiện, lên xuống cũng dễ.

Lộ Đinh ngơ ngác hỏi: "Anh ơi, nhà mình ở đây hả?"

"Không." Đường Lâm Thâm đáp.

"Vậy sao lại đỗ xe ở đây ạ?"

Đường Lâm Thâm nghiêng người giúp Lộ Đinh tháo dây an toàn, hơi thở lướt qua cổ cậu như vuốt nhẹ một cái, khiến tim cậu run lên: "Mua rau."

"À." Lộ Đinh cười tít mắt: "Vậy đi thôi."

Đường Lâm Thâm ngẩn người một lúc, cảm giác như vừa bị làn khói quét ngang người, một cảm giác thân quen mà anh đã lâu không chạm đến.

Lộ Đinh cứ như khách quen của khu bán rau củ, món nào ở đâu, giá bao nhiêu cậu cũng rành rọt.

"Anh ơi." Cậu ôm một cây cải thảo trong tay: "Đồ ở đây đắt lắm, không rẻ như ngoài chợ đâu."

Đường Lâm Thâm bật cười: "Sao em rành mấy chuyện này thế?"

"Mẹ không yên tâm để em ở nhà một mình, nên mỗi lần đi chợ đều dẫn em theo." Lộ Đinh hứng thú nói, đôi mày cong cong tràn đầy vui vẻ: "Mỗi lần mẹ mặc cả với bà chủ quầy là em đều nghe hết."

Đường Lâm Thâm đang chọn khoai tây, anh cười nói: "Tiếc là ở đây không mặc cả được."

"Đúng đó!"

"Vậy lần sau mình ra chợ đi." Đường Lâm Thâm dừng lại suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Nhưng mà ngoài chợ khó đỗ xe."

"Không sao đâu." Lộ Đinh cười rạng rỡ: "Đợi chân em khỏe rồi mình đi bộ ra, có xa không anh?"

"Không xa, ngay gần khu mình ở thôi."

Lộ Đinh gật đầu, ánh mắt sáng rỡ, có vẻ cậu rất mong chờ chuyện đi chợ.

Đường Lâm Thâm không quen với mấy chuyện mua sắm thế này, không có mục tiêu cụ thể, thấy gì tiện là lấy, chẳng mấy chốc xe đẩy đã đầy ắp.

Lộ Đinh nhìn mà thấy lo, cậu không nhịn được hỏi: "Anh, tối nay định nấu món gì vậy?"

Câu hỏi ấy khiến Đường Lâm Thâm đứng hình, nhưng anh không thể để lộ ra được, bèn cười nói: "Nai nhỏ, em muốn ăn gì?"

Lộ Đinh thấy anh như vậy, tưởng tay nghề anh rất tốt, liền hớn hở gọi nguyên một bàn đầy món, như thể sắp mở tiệc tới nơi.

Đường Lâm Thâm nhẩm tính sơ sơ rồi nói: "Phong phú thật đó."

"Dạ!"

"Nhưng mà... chắc quá trình nấu sẽ hơi gian nan."

"Ơ?" Lộ Đinh ngơ ngác.

Đường Lâm Thâm đẩy gọng kính lên, bình thản nói: "Để tôi về nghiên cứu công thức cái đã."

Lộ Đinh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra — thì ra anh mình không biết nấu ăn.

Tuy không giỏi nấu nướng, nhưng Đường Lâm Thâm cũng không định tự làm khó bản thân vì cái bàn tiệc kia, cùng lắm đặt đồ ăn ngoài cũng tiện. Điều anh quan tâm lúc này là Lộ Đinh sống ở nhà anh có thoải mái không, có thể quen được với môi trường mới không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!