Quán bar cách bệnh viện Hoa Triều không xa, Đường Lâm Thâm đi bộ quay lại, anh cố tình đi đường vòng. Hôm nay anh có uống chút rượu, trên người còn vương lại mùi rượu, anh muốn đi bộ cho bay hết mùi rồi mới tới gần Lộ Đinh. Tiện đường đi ngang qua siêu thị, anh ghé mua một chai sữa bò.
Đường Lâm Thâm áp chai sữa vào lòng bàn tay để làm ấm, xua bớt hơi lạnh bám trên thân chai.
Trong lòng như có ngọn lửa cuộn trào có thể sưởi ấm mọi thứ.
Anh hơi mất kiên nhẫn rồi.
Lộ Đinh ngồi trên giường bệnh, sắc mặt hồng hào, yên lặng đọc sách. Cậu lại đọc thêm được vài trang. Nghe thấy tiếng động, Lộ Đinh ngẩng đầu lên cười gọi: "Anh, anh về rồi ạ?"
"Ừ, về rồi." Đường Lâm Thâm đứng ở cửa phủi tay áo cái áo gió, anh vừa bước vào vừa mở nắp chai sữa ra, nhẹ nhàng hỏi: "Nai nhỏ, đọc đến đâu rồi?"
Lộ Đinh phát hiện anh Đường dường như rất thích quan tâm đến tiến độ mọi việc của mình.
Giống như một hình thức sẻ chia vậy.
Cậu lại cúi đầu nhìn vào trang sách, lắp bắp đọc đoạn văn: "Hoàng tử bé gieo một hạt giống, hạt giống dần nảy mầm thành một nụ hoa, hoàng tử bé nghĩ, bên trong đó nhất định sẽ xuất hiện một điều kỳ diệu."
Đường Lâm Thâm bỗng cảm thấy lòng mình rộng mở hẳn ra —
Trước mắt chẳng phải đang có một điều kỳ diệu vô cùng đẹp rồi sao. Anh không phải hoàng tử bé, nhưng là người biết yêu hoa.
Đường Lâm Thâm đè những cảm xúc xao động trong mình xuống rồi đưa chai sữa cho Lộ Đinh: "Nào, uống sữa đi, bổ sung canxi."
Lộ Đinh ngậm ống hút, vừa uống sữa vừa mỉm cười.
"Anh này." Lộ Đinh gập sách lại đặt bên gối, cậu hỏi: "Việc của anh đã xong chưa?"
"Xong rồi, suôn sẻ lắm." Đường Lâm Thâm đáp.
Lộ Đinh vẫn cười: "Vậy thì tốt quá."
Đường Lâm Thâm ngồi xuống ghế, anh thả lỏng người tựa vào lưng ghế, tiện tay cầm lấy quyển sách chuyên ngành, lật đến trang được đánh dấu, trông rất chăm chú.
Bộ dáng anh lúc ấy thật cuốn hút.
Lộ Đinh lặng lẽ quan sát anh, cậu theo thói quen mà cắn nhẹ môi dưới.
Đường Lâm Thâm không có thói quen dùng bookmark, anh đọc đến đâu thì gập góc trang đến đấy, lần sau đọc tiếp chỉ cần lật lại là được. Anh thấy mấy món đồ đánh dấu nhỏ nhắn tinh xảo đó dường như chỉ để cho đẹp mà thôi.
Nhưng Lộ Đinh lại không nghĩ vậy. Cậu cảm thấy một con nhạn bay qua cũng để lại dấu vết, đọc sách cũng nên như thế. Bookmark có thể khiến trang sách trở nên sinh động hơn.
Nói tóm lại rất đẹp.
Lộ Đinh không đọc sách thường xuyên, nhưng cậu luôn thích những điều tràn ngập hy vọng.
"Anh..." Lộ Đinh gọi.
Đường Lâm Thâm ngẩng đầu lên nhưng không trả lời, đợi cậu nói tiếp. Đợi một lúc mà vẫn chưa nghe cậu nói gì, anh hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế Nai nhỏ, khát sao?"
Lộ Đinh lắc đầu nói: "Không khát." Nhưng cậu lại đột nhiên hồi hộp, cúi đầu bấu nhẹ vào đầu ngón tay làm ngón trắng bệch.
Đường Lâm Thâm vẫn không lên tiếng, chỉ kiên nhẫn đợi cậu lấy lại bình tĩnh.
Một lúc sau, Lộ Đinh mới nói: "Anh ơi, em... có thứ này muốn tặng anh."
Đường Lâm Thâm đặt sách xuống, nét mặt đầy mong đợi: "Là gì thế?"
Lộ Đinh đỏ mặt, cậu nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt cụp xuống, vành tai cũng đỏ dần lên. Đường Lâm Thâm chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!