Khi rời khỏi bệnh viện, đầu óc Tống Ý Xán quay cuồng, cô nàng bị Đường Lâm Thâm làm cho sốc vô cùng. Mãi đến khi đứng dưới trạm xe buýt, gió lạnh gào thét tạt vào mặt, cô mới lờ mờ nhận ra sự bối rối trong lòng, ngoài Lộ Nhã Phân ra thì Lộ Đinh còn có thể dựa vào ai chứ?
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi cô nàng rung lên. Cô mở ra, là tin nhắn WeChat từ Lộ Đinh, chỉ ba chữ ngắn gọn: "Về trường đi."
Tống Ý Xán rùng mình, cảm giác bị thúc ép lại ùa tới như sóng dữ.
Chết mất thôi, cô thầm nghĩ, may mà Đường Lâm Thâm không phải người nhà mình, chứ Tết mà ngồi chung mâm chắc nghẹn không nuốt nổi cơm mất.
Trong phòng bệnh, Đường Lâm Thâm trả điện thoại lại cho Lộ Đinh: "Xong rồi."
Lộ Đinh liếc qua danh sách tin nhắn, cậu vẫn còn lo lắng: "Anh ơi, không biết Xán Xán có chịu về trường không nữa? Đừng để em ấy lang thang bên ngoài, dạo này ai cũng bận, chẳng ai trông em ấy cả."
Đường Lâm Thâm bật cười nói: "Yên tâm, con bé sẽ về mà."
Lộ Đinh chớp chớp mắt, cậu thấy khá ngạc nhiên. Dường như Đường Lâm Thâm rất giỏi đối phó với kiểu người như Xán Xán: "Tại sao anh lại chắc thế?"
"Hồi học đại học tôi từng đi làm gia sư dạy mấy đứa trẻ con nổi loạn. Đứa nào cũng quậy phá hơn Xán Xán, học hành thì kém, thái độ thì bướng. Nhưng tôi vẫn trị được hết." Đường Lâm Thâm đặt vali đã sắp sẵn ra cửa, anh quay đầu nói với Lộ Đinh: "Có kinh nghiệm đầy mình."
Lộ Đinh giơ ngón tay cái lên: "Anh giỏi thật đấy."
Đường Lâm Thâm cười cười, ánh mắt sâu xa khó đoán: "Nai nhỏ, đừng cứ khen tôi ở khoản này không, tôi còn giỏi nhiều thứ lắm."
Lộ Đinh ngơ ngác, nghiêng đầu: "?"
Đường Lâm Thâm không nói tiếp, anh chỉ cười rồi dịu giọng nói: "Tôi lau người giúp em nhé, mai về nhà rồi tắm, ở bệnh viện không tiện lắm."
Mặt Lộ Đinh đỏ bừng: "Không... không cần đâu..."
Biết cậu hay ngại, dễ thẹn, Đường Lâm Thâm không nói gì thêm, anh vào nhà vệ sinh lấy chậu nước ấm ra: "Nai nhỏ, sáng nay em bảo lưng bị ngứa đúng không? Giờ sao rồi, còn ngứa không?"
Câu nói đó vừa lọt vào tai đã khiến sống lưng Lộ Đinh tê rần, cảm giác như dòng điện chạy dọc theo xương sống.
Cậu gật đầu, đáp: "Vẫn... ngứa."
Đường Lâm Thâm vắt khăn xong thì nhẹ nhàng dỗ: "Tôi xem thử nhé."
Lộ Đinh quay người đi, vùi mặt xuống gối, chỉ nhỏ giọng "ừm" một tiếng, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Đường Lâm Thâm vén áo ngủ của cậu lên. Áo là loại vải bông mềm nhẹ, chính anh đã mua tặng cậu mấy hôm trước, kích cỡ vừa vặn.
Anh áp khăn lên da cậu, giữa hai người cách một lớp khăn.
Da Lộ Đinh rất trắng, mịn màng không tì vết, không một vết sẹo nhỏ, chắc chắn sẽ rất mềm mại. Nhưng Đường Lâm Thâm không thể trực tiếp chạm vào.
Cái khăn truyền hơi ấm càng ngày càng nóng. Không biết là do nhiệt độ nước hay do sức nóng lan truyền từ cơ thể khiến anh lưu luyến không rời nữa.
"Anh ơi... xong chưa?" Giọng Lộ Đinh run run: "Nóng..."
"Em thấy nước nóng quá à?" Đường Lâm Thâm hỏi.
"Không... không phải."
"Vậy là sao?"
Lộ Đinh rên lên một tiếng, cậu run rẩy nói: "Em... không biết..."
Trong đầu Đường Lâm Thâm chợt loé lên một ý nghĩ không đúng lúc: Nai nhỏ ngây thơ quá... sau này phải làm sao bây giờ?
Lộ Đinh căng thẳng đến nỗi lưng cứng đờ, cơ bắp giật nhẹ, hai bả vai cũng hơi run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!